Logo
Trang chủ

Chương 73

Đọc to

"Con chào mào này người ta thuần kỹ rồi nên khôn và dạn người lắm đó mẹ. Cách chăm nó thế nào con dán lên tường cho mẹ dễ nhìn. Ở nhà hay ra quầy mẹ cứ mang nó theo cho vui. Anh em con đi rồi có mình mẹ nên mới đầu sẽ buồn đấy!!!"

Chuyến này về quê là kết hợp thăm mẹ, tổ chức sinh nhật cho My và cũng để đón con bé lên Hà Nội cho kịp việc học. Con gái sinh tháng 8, như My thì đúng chuẩn y rồi, nhẹ nhàng thục nữ có cả, đâu như ai... Chỉ biết thể hiện với những người... theo họ là "đặc biệt", trong khi có người sờ sờ trước mắt như đầu mũi của mình thì lại không thấy, hà hà.

"Chúc mừng sinh nhật em gái ngoan của anh nha!!!"

1 combo áo-quần-giày-cặp cho cuộc sống mới tôi "trang bị" bước đầu cho đứa em gái hiền lành. Tiệc sinh nhật được làm ngay trong sân nhà, có thêm vài đứa bạn thân của My nữa. Nhỏ nhưng ấm cúng, cũng coi như tiệc chia tay trước khi My lên Hà Nội.

Sáng hôm sau 2 anh em giành cả buổi chỉ để lượn lờ lung tung khắp phố xá thành phố nhỏ. Có xe máy nhưng 2 anh em lại "thồ" nhau bằng xe đạp để ngắm mọi thứ lâu hơn.

"Em muốn ghi nhớ thành phố mình anh ạ!!!"

My nói vậy và muốn đi ăn chè quán quen ngày bé tôi vẫn hay dắt con bé đi ăn. Tôi hiểu ăn chè chỉ là 1 phần, cái chính là My muốn qua lại ngôi nhà cũ, qua con phố cũ 1 lần trước khi rời thành phố.

"Ô này, lâu lắm rồi mới thấy 2 anh em quay lại nhà bác ăn chè đấy. Hôm nay cứ ăn thỏa thích nghe chưa, bác mời!!!"

Bác gái chủ quán chè này là hàng xóm cùng phố cũ tôi ngày xưa. Hồi nhà tôi xảy ra biến cố, cả khu này xôn xao lắm. Nhất là vụ tôi cầm dao rượt 2 thằng anh họ chạy chối chết khắp cả con phố này. Dù vậy mọi người vẫn nhìn 2 anh em tôi thiện cảm lắm, có lẽ vì họ cũng hiểu phần nào cốt lõi nội tình nhà tôi khi đó.

Căn nhà cũ vẫn bán vải cùng những ngôi nhà khác xung quanh. Nói chung không có nhiều thay đổi ngoại trừ những người đang sống bên trong.

"Cái cánh cửa sổ kia không biết đã sửa bản lề cho hết kẽo kẹt chưa anh nhỉ..."

My mắt trong veo, tôi nghe vậy chỉ cắm cúi khều từng hạt chân trâu. Ngọt đầu lưỡi mà thấy đắng trong lòng.

Ăn vội với mẹ được bữa cơm chiều, trời vừa chạm tối là anh em tôi lên đường. Nghiêng mặt nhìn thành phố quê hương qua ô cửa xe. Lòng tôi dấy lên vị buồn man mác khi ánh chiều tà dần tắt nơi chân trời. Quê hương sẫm màu tràm tím như dáng mẹ vẫy chào 2 đứa con lên đường tìm miền đất hứa vậy.

"My này, trong bếp có cái gốc cây gì đấy? Lúc chiều anh mới thấy mà quên không hỏi mẹ."

"À, cây đinh lăng anh ạ, là của chị... chị..."

"Chị nào em?"

"Là chị Thùy biếu mẹ anh ạ..."

"Chị Thùy? Nhưng đang dưng tự nhiên làm sao lại đem biếu."

"Có 1 đợt mẹ bị đau khắp người nhưng không nói anh biết vì sợ anh lo. Chị Thùy đến thăm, thấy vậy nên nhờ người tìm giúp cây này cho mẹ dùng."

"Đến thăm ư? Thăm khi nào vậy?"

"... Tháng nào về chị ấy cũng đến nhà mình chơi anh ạ. Lúc đầu chị ý còn mua quà nhưng mẹ không nhận nên sau chỉ đến chơi và thi thoảng ở lại ăn cơm thôi."

Nghe My nhắc đến Thùy trong lòng tôi chợt có chút rung động. Cũng đã lâu rồi tôi không còn nghĩ tới cô ấy nữa, có đôi lần "gặp lại" trong giấc mơ nhưng sáng dậy, lắc đầu vài cái là xua tan hết. Chỉ đến hôm nay nghe tường tận My kể thì những kỷ niệm xưa cũ đã chôn chặt trong lòng mới có chút nhen nhóm trở lại. Nhưng nghĩ cho cùng cô ấy làm vậy chắc cũng vì cái nghĩa, cái tình trước đây từng có với những thành viên trong nhà tôi. Dù sao Thùy cũng không gặp tôi nữa nên không có lý do gì để tôi phải nghĩ ngợi nhiều về chuyện này.

***

Đề xuất Nữ Tần: Xâm Nhiễm Giả
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN