Vài phút sau cuộc gặp bất ngờ, dù đã làm ra vẻ tự nhiên hết sức có thể nhưng những ngại ngùng cơ hồ vẫn bám riết không chịu buông tha tôi. Nhung và Phong tình cờ xuất hiện như một cứu cánh theo cách ví von của Minh. Bản thân tôi cũng thấy nhẹ cả người khi cởi bỏ được bộ mặt râm ran trước cái nhìn soi mói của con bé nhân viên ban nãy. Dù vậy vẫn không ngăn nổi chút xấu hổ đến tức cười như chính nụ cười gượng gạo của mình khi thành thật trình bày lý do "ăn quỵt".
- Mang cho anh thêm mấy món này nữa rồi tính luôn vào hóa đơn cũ nhé.
Phong nhanh chóng quyết định như đó là điều hiển nhiên. Tất cả lại vô tư ngồi nhậu mà không đoái hoài thêm gì đến pha "hố hàng" của tôi. Ngay cả Minh đến một câu càm ràm trách nhẹ như mọi lần cũng không thốt ra. Không biết tại sao nhưng như vậy lại làm tôi cảm thấy thiếu mất phần nào sự thoải mái dù biết họ làm vậy là có ý tốt.
- Ồ, vậy là 2 anh chị vừa đi xem film xong, giờ mới đi ăn ah?
Minh chớp mắt hỏi Phong, nghe cái giọng nhẹ đi mấy phần làm tôi không khỏi bật cười. Mọi người không hiểu nhìn sang, tôi đành quay qua Nhung giả bộ ngu ngơ.
- Chậc, vậy mà hôm trước mình rủ thì Nhung lại kêu bận suốt.
- Hì, mấy hôm đó bận thật mà, để hôm nào rảnh mình rủ lại Hoàng nhé.
- Hoàng cũng... rủ em đi xem film à? - Phong hỏi nhỏ với vẻ ngạc nhiên nhưng Nhung chỉ mỉm cười gật đầu.
Ngồi được một lúc cả 2 lôi ra một tập tài liệu gì đó để bàn bạc. Minh nhịn không được tò mò hỏi:
- Cái này hình như là chương trình quyên góp từ thiện gì đó phải ko ạ?
- Ừ, đúng rồi em... Mà này, em và Hoàng có muốn tham gia ko? Chương trình khá ý nghĩa đấy, rủ thêm bạn bè nữa cũng được.
Ra đây là một chương trình quyên góp do hội từ thiện mà Phong và Nhung tham gia tổ chức. Sự kiện còn khoảng 1 tháng nữa mới diễn ra nhưng danh sách công việc đã được lên sẵn từ trước để các thành viên trong hội phân công nhau chuẩn bị. Minh có vẻ hồ hởi lắm vì ở trường cô ấy cũng thường qua lại với hội sinh viên về những chương trình tương tự.
Về phần tôi nếu nói không hứng thú thì không hẳn. Chỉ là tôi sẽ đóng góp về vật chất thôi chứ để tham gia một chuyến đi như vậy, e là mình không có đủ thời gian.
- 1 tháng nữa là giữa tháng 12 rồi, cuối năm việc nhiều, lại sắp thi cuối kỳ nữa, đi sao nổi. - tôi vừa chạy xe vừa giải thích.
- Đi 1 chuyến như vậy cũng coi như dã ngoại cho thoải mái đầu óc mà. Anh chị ấy đã nhiệt tình rủ rê thế, anh ko đi mà coi được ah.
- Tôi chịu thôi, rủ cái Huyền ấy. - tôi lỳ lợm khước từ.
- Hừ, ko đi thì thôi, cái Huyền thì chắc chắn rủ là nó sẽ đi... - Minh hậm hực gõ nhẹ vào mũ bh của tôi. Nỗ lực thuyết phục từ lúc rời quán ăn đến giờ xem như hoàn toàn thất bại.
- Haiz, suốt ngày kêu bận này bận nọ, trong khi a.Phong ngày ở cty, tối về quán cafe mà ngta vẫn làm đc hết việc này việc khác đó. Chứ ai như anh đâu!!!
Chẳng rõ Minh vô tình hay cố ý nhưng lời cô ấy vừa nói quả thực có chút kích động tới một phần nào đó trong tôi. Trong một phần giây bực bội, bàn tay không tự chủ vặn mạnh ga. Chiếc dream đang từ tốn bỗng lồng lên vọt nhanh về phía trước.
- Ối... anh làm cái gì vậy, bị điên ah!!! - Minh gắt gỏng sau khi lỡ đà đập mặt vào lưng tôi khi chiếc xe phanh lại.
- ... Hì, sr sr nhé, đang dưng bị trượt tay. Suýt thì ngã rồi, may quá... Phù... - tôi thở phào hắt ra, nếu không có tình huống này thì trong một phần giây vừa rồi... có lẽ tôi đã to tiếng với Minh.
Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Thế Đường Môn (Đấu La Đại Lục 2)