Một lúc sau Hải béo gọi đến, vừa hỏi thăm về Minh vừa là để báo cho tôi biết "tin buồn" mình bị trượt điểm chuyên cần môn học chiều nay. Thì ra ban nãy nó gọi giục tôi lên lớp mà lúc đó mải mua thuốc cho Minh nên tôi ko để ý. Bà giáo môn này khá khó tính nên xin xỏ có vẻ bất khả thi. Thôi thì coi như chưa thi đã tạch 1 môn vậy
Giấc ngủ sâu 1 mạch đến cuối chiều có vẻ đã giúp Minh đỡ hơn ít nhiều. Ăn cháo và uống thuốc đã dễ dàng hơn. Tinh thần và giọng nói cũng dần thư thái hơn trước.
8h tối cái My mới từ trường trở về, nó có vẻ mệt nên tắm rửa qua loa rồi ngủ luôn. Tôi ngồi ôn bài mà chỉ lo nó "bắt chước" Minh cũng lăn quay ra theo thì ốm đòn cả bọn. Đến 10h tối nó dậy uống nc, thấy ko có biểu hiện gì tôi mới yên tâm sang phòng Minh xem cô ấy thế nào.
- Vẫn chưa ngủ ah? Thấy đỡ mệt nhiều chưa?
- Nhiều rồi, đã bảo ốm vặt mà lại.
- Ờ, vặt ấy mà!!! - tôi cười khẩy, liền sau đó vài tiếng ọc ọc phát ra từ bên trong chiếc chăn mà Minh đang đắp.
- Ồ, đói ah???
- Ừ, hồi chiều đến giờ ăn có tý cháo nên chắc nó mới kêu, hì. - Minh cười thật thà chứ chẳng xấu hổ che giấu.
- Ăn cháo nữa ko, để tôi đi nấu.
- Khỏi đi, nằm 1 lát là hết thôi. Giờ có ăn thì tôi cũng chỉ ăn phở thôi, mà giờ này quanh đây làm gì còn ai bán nữa. - Minh vừa nói vừa nằm xuống giường.
- Phở à... vậy phở gà nhé. - tôi nói rồi với lấy áo khoác đi ra ngoài cửa.
- Anh đi đâu đấy... Này, đừng có đi mua nữa, tôi chỉ nói vậy thôi chứ ko muốn ăn gì nữa đâu...
- Đừng ngủ vội đấy, tôi đi rồi về ngay thôi.
Các quán ăn đêm quanh cái HN này tôi chẳng lạ gì. Ko biết hết nhưng cũng biết đủ nhiều. Ngày xưa thời còn rủng rỉnh hay đi bay đêm, đến giờ đi làm giờ giấc thất thường thì chuyện ăn đêm vẫn chưa khi nào xa lạ với tôi.
- Nay ko ăn ở quán mà lại mang về ah? - bác chủ quán hỏi bằng giọng quen biết.
- Cháu mua cho người nhà bác ah... - nói đến đó bỗng tôi chợt thấy là lạ. Theo linh tính quay ngang vào trong quán thì có vài đôi mắt lừ đừ đang tròng trọc nhìn về phía mình...
Đề xuất Voz: Vẫn Là Thằng Lặng Lẽ Đi Sau Em Và Nó