Logo
Trang chủ

Chương 79

Đọc to

Tôi nhận lấy cặp lồng phở đang bốc khói nghi ngút mà trong lòng không khỏi băn khoăn vì cái nhìn lạ kỳ ban nãy từ 3 thanh niên ngồi trong góc quán. Một cảm giác vừa lạ vừa quen... chút linh tính gợn lên trong lòng.
- Cô cho cháu xin 2 cái túi nilon nữa, buộc thêm cho nó chắc.
Tôi chậm rãi buộc chặt chiếc cặp lồng vào xe mình, vừa âm thầm để ý xem sau lưng có gì bất thường xảy ra không... Mọi thứ tất nhiên vẫn ổn, có lẽ do thời điểm ra ngoài hơi muộn nên tâm lý có phần nhạy cảm mới dẫn đến những lo ngại vừa rồi. Tôi không nấn ná thêm nữa, lên xe rồi rời đi luôn.
Trời lúc này đang thời giữa đông nên không khí càng về đêm càng lạnh. Đường vắng, người thưa, qua mỗi con phố nhỏ dường như chỉ có ánh đèn đường vàng nhợt và tiếng lá cây xào xạc trong gió làm bạn. Cứ mỗi cơn gió đông thổi ngang qua là một trận tê buốt cũng theo đó mẫn cảm... đôi khi khiến tôi bất chợt rùng mình...
- Két ttt...
2 chiếc xe không rõ theo sau từ lúc nào, bất ngờ rồ ga phóng vượt lên, đóng phanh rồi cùng lúc ép xe tôi vào vệ đường. Tôi mông lung gấp gáp hạ chống xe rồi nhảy luôn lên vỉa hè. Mơ hồ nhận ra sự chẳng lành khi ngồi trên 2 chiếc xe kia chính là 3 gã thanh niên ban nãy.
- Đmm, chạy đi đâu hả con chó... Hn mày đéo có xác mà về đâu... Đánh chết cmnđ...
Chẳng 1 lý do, cũng không 1 lời giải thích, 3 cái bóng bặm trợn chửi bới rồi đồng loạt lao về phía tôi, tới tấp ra đòn. Mặc dù đã chủ động tìm ngay không gian trống trải trên vỉa hè nhưng sức mọn 1m tôi không đủ chống trả lũ chó hùa đang kỳ hung hãn. Con đường vắng người qua lại, lác đác chỉ có 1 quán nước nhỏ nằm cách đó không xa nhưng những người chứng kiến cũng chỉ biết đứng từ xa mà xuýt xoa cảnh tượng bạo lực đang diễn ra trước mắt họ.
Vừa chạy, vừa đánh trả mãi cũng thấm mệt. Tôi dần bị chúng nắm đầu quây lại, đánh cho tối tăm phương hướng. Trong lòng thầm hối hận khi lâu nay đã bỏ thói quen mang theo chiếc cờ lê thép mỗi khi chạy xe.
- "Đau quá... "
Nỗi đau đớn lan tỏa cả vào trong suy nghĩ, thêm vài giây bất lực nằm ôm đầu chịu trận trên nền đất. Tôi vô thức đưa mắt nhìn chiếc túi xanh buộc cặp lồng phở vẫn treo lơ lửng trên xe nãy giờ.
- "Không biết có ngủ quên không... Không, chắc là... chắc là vẫn còn đợi mình... "
Bàn tay như đồng thời cùng với suy nghĩ miên man, mơ hồ quờ quạng trên mặt đường, bất chợt cảm thấy 1 hình khối vuông đặc, lạnh lẽo...
- AAHHH!!!
Chẳng kịp nghĩ thêm gì khác, tôi nghiến răng nắm chặt thứ đó, cứ nhằm thẳng thằng đang túm tóc phía trước mà phang mà đập. Cơ thể theo tiếng gọi bản năng hình như có chút tê dại, quên đi cả đau đớn trước đó. Phía trước mặt cuối cùng cũng được giải phóng sau 1 hồi điên cuồng vùng vẫy.
- Đkm chúng mày, hn tao có chết cũng phải lôi đủ 3 chúng mày theo.
Tôi lảo đảo giơ viên gạch chỉ thẳng về phía trước, khò khè gằn thành tiếng trong hơi thở đặc sệt mồm máu. Tròng mắt vướng víu vì máu trên mi chảy thấm xuống. Dẫu vậy vẫn có thể thấy rõ 1 trong 3 thằng cũng đang loang lổ 1 đầu nhuộm đầy màu máu. Nhìn mống mắt nó chớp chớp ủ rũ hẳn cũng đang đau đến mệt lả giống như tôi.
Đến lúc này mới thấy có tiếng can ngăn từ mấy bác xe ôm gần đó chạy lại. 2 thằng còn lại thấy có người can thiệp, lại thấy bạn mình có vẻ không ổn nên cũng chỉ hằm hè thêm vài câu chửi đe dọa rồi bỏ đi luôn sau khi cố đạp đổ chiếc xe của tôi.
- Mày có đau lắm không? Có tự đi được xe về nhà không?
Nghe bác xe ôm hỏi, tôi thầm thở phào trong lòng. Vừa rồi găng nhau thì cứ nói cứng vậy thôi chứ thiệt tình tôi cũng kiệt sức rồi. Nếu 3 thằng đó không chịu bỏ đi sớm như vậy, e là hn có lẽ tôi đã lãnh đủ.
- "May mà vẫn còn nguyên!!!"
Than thở khi khó nhọc dựng lại chiếc xe máy. 2 quai túi nilon được lồng chặt như nêm giữ cho chiếc cặp lồng vẫn còn nguyên như cũ...

Đề xuất Voz: Nghi có ma...xung quanh nhà!
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN