Logo
Trang chủ

Chương 80

Đọc to

Cơ thể bị đánh bầm dập đến xung huyết, nên chỉ chạy xe qua được 1 con phố là tôi lại phải tạt vào bên đường để ngồi nghỉ.
- Hoàng...
Loạng choạng gạt chân chống xe, trong mơ hồ loáng thoáng nghe thấy tiếng người gọi tên mình.
- Trời... sao lại ra thế này!!! Bị tai nạn hay bị sao vậy???
Minh từ đằng xa đi xe tới với vẻ lo lắng. Tôi nhận ra điều đó nhưng trong lòng trống rỗng không 1 chút cảm giác vì sự mệt mỏi đã bao trùm hết các giác quan rồi. Phải qua 1 lúc khi Minh ngồi xuống bên cạnh xăm xoi vết thương, tôi mới thở ra thành tiếng.
- Ốm vậy còn mò ra đây làm gì?
- Thấy anh đi cả tiếng không về, thấy lo lo!!!
- Haizz, lạnh thế này, về rồi lại ốm...
- ... Mà như này là sao hả? Nói xem anh gặp phải chuyện gì?
1 trong 3 thằng ban nãy chính là thằng đi cùng Luân - nyc của Minh - trong lần đánh "ghen" Phong đận trước. Tôi cũng chỉ vừa nhận ra nó sau khi xâu chuỗi lại 1 số sự việc. Biết 1 mình vậy là đủ rồi, không cần thiết phải nói sự thật này cho Minh vì nhất định cô ấy sẽ không chịu bỏ qua. Ân đền - oán trả cứ lặp đi lặp lại, không giải quyết được gì mà chỉ thêm nợ nần chồng chất. Sự việc xảy ra với tôi ngày hn cũng chỉ là 1 trong những hậu quả của thù hận không đáng có mà thôi.
- Tai nạn xe cộ xong thì va chạm với nhau thôi. Không có gì to tát đâu!!!
Tôi trước sau 1 câu trả lời mặc cho Minh cứng đầu truy hỏi.
- Hừ, to đầu rồi mà nông nổi, quay mặt ra đây xem nào.
Minh kéo mặt tôi lại gần, khuôn mặt đen gầy đầy máu khô và vết xước. Chiếc khăn mù xoa caro màu tím rêu nhè nhẹ thấm lên vết thương, chà qua chà lại. Tôi nhăn mặt, máu đã khô đóng thành vệt nên lau vậy chỉ càng thêm đau.
- Rát à, vậy thì... chịu khó 1 chút nhé...
Tôi tròn mắt nhìn Minh thấm 1 góc chiếc khăn từ... đầu lưỡi mình. Vẫn không thể tin cho đến khi cảm nhận sự mềm mại khác biệt đang lăn dần trên da mặt.
- Làm vậy khéo lại "nếm" phải máu của tôi.
Tôi cười châm trọc nhìn Minh thay đổi góc "nếm" khăn nhưng cô ấy chẳng nói chẳng rằng. Vẫn tập trung chấm chấm, lăn lăn, động tác nhẹ nhàng, tỷ mỷ làm cho người đối diện không tự chủ dâng lên 1 cảm giác ấm nóng lâng lâng trong lòng...
- Hình như cứ mỗi lần tôi ốm hay gặp chuyện gì là anh cũng bị vạ lây thì phải.
- Ờ, có khi thế thật... Vậy thì giờ đừng để ốm vặt hay gặp chuyện gì nữa đấy.
- Hê, sao tôi phải vì anh mà như vậy chứ. Thỉnh thoảng nhìn anh tả tơi thế này thấy cũng... hay hay mà, hehe.
- Haiz, thôi được rồi về thôi, nãy giờ nguội hết phở rồi.
- Hừ, đã nói không cần rồi mà... đúng là... haizz, đồ ngốc!!! - Minh nhìn trân trân chiếc cặp lồng treo lủng lẳng trên xe được "gia cố" chắc chắn qua 2 lớp túi nilon.
- Ừm... nguội thật rồi... - tôi hơi chần chừ.
- Oài... không sao, vẫn ăn tốt, hì. - Minh nghe vậy liền nhấc luôn chiếc cặp lồng trong tay tôi, treo vội lên xe mình.

Đề xuất Voz: Truyện Ma Lai và Đi Câu
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN