Tình yêu và tình nhân là những thứ đặc biệt và xung quanh nó cũng không thiếu những điều lạ kỳ. Có lẽ vậy mà khi yêu nhau thỉnh thoảng cũng phải giận nhau theo đúng "chu kỳ" mới hợp lẽ thì phải.
2 hôm nay, tối nào thằng Kiên cũng thò mặt đến rủ tôi đi nhậu. Nó và cái Hạnh cũng rất "biết" chọn thời điểm để cãi nhau khi chỉ còn gần 2 tuần nữa là noel. Đến lúc ấy chắc mẩm 10 mươi thằng mặt dày này sẽ lại bơ tôi ngay thôi vì 2 đứa nó kiểu gì chẳng làm lành với nhau cho "kịp" giáng sinh.
- 2 anh uống gì thì cũng cầm chừng thôi nhé. Nhất là anh đấy, mặt mũi chưa lành lại gây gổ đánh nhau tiếp là em mách mẹ nghe chưa, hừ.
Nghe My "dằn mặt", thằng Kiên cười xòa nịnh đầm rồi lôi tuột tôi 1 mạch ra quán. Dạo này nó cũng khá đen khi vừa nghỉ việc ở vtc game vì xích mích nội bộ lại đến chuyện cãi nhau với Hạnh. Chuyện tình cảm, bản thân tôi là 1 thằng thất bại nên cũng chẳng có gì để khuyên giải chúng nó. Đi nhậu thế này coi như để Kiên nó bớt cuồng chân, tù cẳng hậu "thất nghiệp" mà thôi. Tích góp sau khi tiêu xài chơi bời cũng được vài đồng bạc, sẵn tâm lý "reset" nên nó đưa hết cho tôi góp vào chỗ buôn sim cùng bọn Hải béo.
- Lâu rồi mày có liên lạc hay gặp lại cái Thùy không?
- Thùy??? Tất nhiên là không rồi... Mà đang tự nhiên mày nhắc đến nó với tao làm gì? - tôi hỏi lại với vẻ không thoải mái.
- Cũng chẳng có gì, thấy lâu rồi thì tao hỏi thôi. Căn bản thi thoảng nó vẫn hỏi về mày khi nói chuyện với cái Hạnh.
- Giờ chắc nó cũng chuẩn bị thực tập rồi. Ra trường, đi làm, lấy chồng... có khi năm sau là đủ làm từng ấy việc.
- Mày không quan tâm đến nó nữa mà sao nghe giọng hoài cảm thế, hê hê.
Kiên đưa đẩy bằng cái giọng khê khê, tôi biết nó cố tình chạm nọc chơi tôi nhưng cũng chỉ đành lắc đầu cười trừ. Ai bảo nó hiểu tôi quá, bản thân mỗi người khi nói về nyc, về 1 chuyện tình dang dở có chút tiếc nuối. Có ai mà không mang trong mình những hoài niệm xưa cũ chứ. Bảo rằng quên nhưng thực chất chỉ là cất đi không đụng đến "chiếc hộp" ký ức đó nữa mà thôi.
****
1 buổi sáng CN hiếm hoi được ngủ đủ giấc, bị đánh thức bởi cuộc gọi điện của Nhung. Ra là cô ấy muốn rủ rê tôi đi ăn sáng.
- Chờ mãi mới được cái hẹn của Nhung mà lại đổi từ cafe sang ăn sáng ah.
- Càng lãi chứ sao, hì. Mà Hoàng nhớ rủ thêm Minh nữa nhé.
- Hê, sao bảo là mời riêng mà nhỉ.
- Tại mình nói chuyện với a.Phong, mà anh ấy cũng đang rảnh đến phát buồn nên cứ đòi đi cùng bằng được. Hoàng cố gắng rủ Minh đi nhé, không có mình mình ngồi chém chán lắm.
Nghe đến Phong lòng tôi bất giác lại trùng xuống như thành 1 phản xạ. Thực chất sự khó chịu này có khi không đến từ cái tên "Phong" mà lại đến từ chính phản ứng khó hiểu của bản thân tôi mỗi khi nghe đến cái tên ấy.
Lắc lắc cái đầu cho minh bạch thì lại nhận được tn của Minh. Ra là chính Nhung đã thay tôi chủ động rủ rê cô ấy.