Logo
Trang chủ

Chương 82

Đọc to

Tôi và Minh, Phong và Nhung, mỗi cặp 1 xe theo chỉ dẫn của tôi ghé vào 1 quán bún nhỏ. Quán này hồi còn yêu Thùy tôi và bọn bạn cũ hay ăn lắm vì rất ngon. Lâu dần nhẵn mặt, đến cả bác chủ quán cũng nhận ra mỗi khi tôi đến. Có lẽ cũng bởi hoàn cảnh không chồng không con có chút đặc biệt của bác ấy nên tôi hay lai vãng ở đây nhiều hơn so với các hàng quán khác. Thỉnh thoảng nhằm lúc mọi người bận rộn, tôi vẫn hay để ý bác chủ mải mướt mồ hôi ở góc bếp nóng nực để đun nấu, khuôn mặt nhăn nheo nhưng phúc hậu. Vất vả vậy nhưng vẫn luôn mỉm cười, những điều ấy tôi đều thấy hết.
- Bác cứ bán 1 thành 2 cho cháu thế này thì lỗ vốn mất.
Tôi cười đón lấy bát bún nhiều hơn bình thường, bác chủ quán vẫn luôn hào sảng vậy mỗi lần tôi ghé qua.
4 người ngồi với nhau nhưng chỉ có 3 người chuyên tâm nói chuyện vì chung 1 đề tài là chuyến đi từ thiện sắp tới. Thì ra cty nơi Phong làm việc đứng ra tài trợ cho chuyến đi này nên anh ta kiêm luôn vai trò cầu nối liên hệ giữa tổ chức từ thiện và cty mình
- Ngày kia cty anh tổ chức 1 buổi tiệc quyên góp trước khi chuyến đi 1 tuần. Mấy em đến tham dự cùng anh cho vui nhé, hôm đó Nhung cũng đi nên không có gì phải ngại đâu.
Minh đồng ý sau 1 hồi ngập ngừng suy nghĩ mà sao tôi thấy giống "diễn" quá. Về phần tôi câu trả lời dỹ nhiên là "No", thời gian đâu mà đi mấy sự kiện mang tính hình thức đó chứ.
- Các cô các cậu làm ơn cho xin mấy đồng làm phước.
Cả bọn đang tính đứng dậy để rời đi thì 1 ông lão ăn mày rách rưới. Khuôn mặt đen nhẻm, chằng chịt nét khắc khổ sương gió chìa nón chống gậy bước tới.
Tất cả chưa kịp làm gì thì Phong đã rút ra tờ 100k đặt vào nón ông cụ. Ông cụ gập người cảm ơn, rồi chậm rãi nói: - Tôi xem được tướng số, để tôi xem tướng cho cô cậu.
- Không cần đâu ông ơi, bọn cháu bận lắm, giờ có việc phải đi luôn rồi.
Phong cười từ chối thay cho cả bọn rồi ra hiệu mọi người ra lấy xe. Chỉ còn lại mình tôi vẫn đứng cạnh ông cụ.
- Bác ơi, bác lấy cho ông 1 bát bún nhé. Ông ơi, cháu biếu ông ah.
Tôi nhớ tới lời mẹ dặn từ ngày xưa khi đưa tiền cho người nghèo khổ là biếu chứ không phải là cho. Đặt tờ 100k vào tay ông cụ rồi quay người định đi thì ông cụ nắm tay tôi lại. Nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng trầm đục.
- Số mẹ cậu khổ vô cùng, 2 đứa cố gắng sống sao cho mẹ yên tâm. Số cậu cũng vất vả lắm, nhưng đều là vì đỡ hết cho em gái cậu. Bạc mệnh, yểu đời, duyên nợ có chồng chéo đôi đường hay không, sau này đều ở đức nhân của cậu quyết định.
Tôi nghe từng chữ ông cụ nói mà như hóa đá vào tim. Bất giác 2 vai nổi gai giá lạnh. Muốn hỏi thêm nữa nhưng ông cụ chỉ lắc đầu rồi bỏ đi, bát bún chuẩn bị bưng ra cũng không đoái hoài đến.

Đề xuất Voz: Cách Vượt Qua Nỗi Đau Chia Tay
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN