Những lời đoán số của ông cụ ăn mày kỳ lạ ám ảnh tôi suốt 2 ngày sau đó. Nhưng dù gì thì đó cũng chỉ là những dự đoán vô hình, thiếu căn cứ. Thứ hiện hữu duy nhất là kết quả của cuộc sống hiện tại mới là điều quan trong. Học tập và công việc chính là 1 trong số đó nên tôi nhanh chóng gạt hết những mông lung, bí ẩn của lời đoán số ấy ra khỏi đầu.
Hn là ngày cty Phong tổ chức tiệc quên góp từ thiện, trùng hợp sao khi đội xe của tôi lại là đơn vị nhận đơn hàng vận chuyển 1 số lượng hàng từ thiện về hội trường cty họ để phục vụ tính "hình tượng" cho sự kiện. Đến tận trưa nay khi đội trưởng phân lịch trình tôi mới biết được điều này. Người phụ trách tổ chức bên cty họ thay đổi đơn vị vận chuyển vào phút chót. Liền sau đó lập tức liên hệ với đội xe bên tôi để đề cập về đơn vận này.
Theo đúng lịch trình chúng tôi phải vận chuyển xong toàn bộ hàng hóa trước giờ tổ chức sự kiện. Là hàng từ thiện nên các kiện hàng tương đối nhiều và cồng kềnh. Khách khứa đã bắt đầu tập trung dần về hội trường nhưng công việc của chúng tôi mới chỉ hoàn thành được 3/4.
- Ae nhanh tay nhanh chân lên, sắp đến giờ tổ chức rồi đấy. - mấy ae không ai bảo ai, hò nhau gồng gánh cố làm thật lẹ cho mau mau kịp tg.
- Ơ kìa Hoàng, thì ra là cậu làm ở đây à???
Tiếng gọi quen làm bao hàng trên tay tôi khựng lại. Quay lại thì thấy Phong cùng Nhung và Minh đang từ xa đi đến.
- Hoàng làm ở đây ah???
- Anh làm ở đây ah???
Nhung và Minh cùng 1 câu hỏi, tôi đang định trả lời thì ông anh bên cạnh nói to: Nhanh chân lên Hoàng, mày làm gì nãy giờ mà lề mà lề mề vậy!!!
Đành cười khổ gật nhẹ đầu rồi lại cắm cúi bốc vác từng bao tải hàng hùng hục chạy ra chạy vào. Ánh mắt đôi lúc vô tình 1 cách thiếu tự chủ quét qua nơi 3 người bọn họ đang đứng nói chuyện. Phong mặc comple phẳng phiu, Nhung và Minh đều diện váy thời trang lai công sở, bên trên khoác hờ chiếc áo bông nhẹ nhàng. Cả 3 đều ăn vận lịch sự và sáng sủa. Bất giác nhìn chiếc bóng đổ về phía trước dưới ánh đèn điện của mình. Chiếc áo mai ô ghi xám không ngăn nổi những giọt mồ hôi lấm tấm túa ra như tắm. Cả người đen đúa nhễ nhại bóng lừ, nếu xếp xen kẽ vô 3 chiếc bóng kia quả thực là cả 1 sự khác biệt thiếu đồng nhất
- Hoàng ơi, điện trong cái kho kia nhập nhèm nãy giờ, ngta đang nhờ đấy. Xem có sửa được không thì sửa luôn giúp họ. Nhanh nhanh rồi còn về.
Điện đóm thì tôi chẳng nề hà, nghe anh đội trưởng nói vậy bèn đặt tạm bao hàng trên vai lên cạnh bục sân khấu. Nhanh chóng mang túi đồ nghề vào cái kho đang nhá nhem chớp điện nãy giờ.
Vừa tiếp cận hộp kỹ thuật thì 1 giọng thật nhẹ vang lên bên cạnh làm tôi giật mình: - Hoàng sửa được cả điện ah?
- Ơ, Nhung... sao Nhung không ở ngoài kia, lại vào đây làm gì chứ...
Tôi nói ngô nghê làm Nhung bật cười.
- Thì vào xem Hoàng làm gì thôi, như vậy cũng không được ah, hì. Cần mình giúp chứ? Nào, đưa đèn đây mình cầm cho. - Nhung nhanh tay chụp lấy chiếc đèn pin khi thấy tôi định ngậm nó vào mồm.
- Soi vào chính giữa cho mình, sẽ tối 1 lúc đấy.
Ngắt cầu dao, lập tức tiếng khách khứa bên ngoài có chút rì rầm nhốn nháo.
- Hì hì, đừng sửa vội, cứ để họ tối 1 lúc đi.
Nhung tinh quái đề nghị và tất nhiên là tôi chỉ cười thôi chứ không làm theo. Chỉnh lại chân tiếp xúc lò xo, vặn vặn xiết ốc cho thật chặt, dập cầu dao và mọi thứ lại sáng bừng như cũ. Điện đóm trong cái kho buồng này cũng không còn nhập nhèm, lẹt xẹt như trước khi tôi bước vào
- Cũng đa zi năng đấy chứ!!!
Nhung cười nhấp nháy chiếc đèn pin bước theo tôi ra ngoài.
- Ai lại để cái bao tải vô trách nhiệm ở đây thế này. Làm bị thương con cái nhà ngta rồi có chết không!!!
Tiếng nói to nhỏ, tiếng trẻ con khóc không hẹn mà cùng vang lên 1 lúc làm huyên náo cả 1 góc trước bục sân khấu hội trường...