Logo
Trang chủ

Chương 84

Đọc to

Chiếc bao tải nặng nề trơ tróc nằm dưới đất. Tôi cúi đầu xin lỗi, nhẫn nhịn chịu sự truy vấn cùng trách móc của những người đang đứng quanh bục sân khấu... Một phần bao tải nằm chênh vênh lộ ra ngoài mép rìa sân khấu. Hai đứa nhóc con cán bộ trong công ty chạy đuổi nhau, bám víu thế nào sơ sẩy làm đổ lên đứa đứng dưới. Khiến nó ngã dập mặt xuống đất, sợ quá mà khóc toáng lên. Trán hơi bươu, mũi thì xước xát vết máu, bố mẹ xót con nên họ cùng vài đồng nghiệp tỏ ra khá giận dữ trước việc làm hớ hênh của tôi.

- Các cậu làm ăn quá cẩu thả... Vô trách nhiệm... Làm bốc vác thì cũng phải có ý thức chứ... Đi làm thuê thế này chủ nó đuổi sớm...

Rất đông, rất nhiều... tiếng những người gay gắt, nói đanh đanh như xỉa vào tai tôi. Thở dài cam chịu, tôi im lặng nhìn anh đội trưởng nhún mình phân bua.

- Thôi anh chị ạ, cháu nó bị thế này một phần lỗi cũng do em vì đội xe bên họ là em chủ động thuê mà. Cũng may cháu chỉ bị phần mềm, việc này cũng là việc không may, chẳng ai mong muốn cả nên bỏ qua được thì mình nên bỏ qua cho họ anh chị ạ.

Phong từ xa bước đến đỡ lời giúp anh đội trưởng. Có vẻ những lời nói đó thực sự có sức thuyết phục khi chỉ sau sự xuất hiện của anh ta, không khí căng thẳng trước đó đã phần nào được giải tỏa không ngớt.

Sự việc cuối cùng cũng được dàn xếp ổn thỏa, dù gia đình đứa bé không yêu cầu gì thêm vì nể Phong đã đứng ra chịu một phần trách nhiệm. Nhưng tôi vẫn nhất định xin được thăm khám và gửi phí tổn đầy đủ. Anh đội trưởng có lẽ thấy ngứa mắt trước sự nhiệt tình đến rắc rối ấy nên gắt nhẹ rồi "ngầm" đuổi tôi ra ngoài.

- Người ta đã không khiến rồi còn muốn thể hiện cái gì. Thôi mày ra ngoài xe trước đi, lằng nhằng quá !!!

Muối mặt vì chút trách nhiệm cuối cùng muốn làm tròn lại bị thẳng thừng từ chối. Tôi hạ giọng xin lỗi rồi lẳng lặng bước ra ngoài bãi xe tải của đội. Cảm giác chẳng khác gì một người thừa bị xua đuổi. Chán nản ngồi phịch lên thùng xe đánh rầm một tiếng, luồn tay vò mớ tóc rối đã bết khô mồ hôi rồi thở dài lục tìm bao thuốc, hôm nay quả là một ngày đen đủi...

Mắt mệt mỏi lười biếng không nhìn tới đám khói vừa nhả ra đang lượn lờ trước mặt. Hết tụ lại trắng đục, lại tan biến vô hình vào khoảng không. Giá mà những lỗi lầm, rắc rối, những chuyện buồn xảy ra trong cuộc sống cũng tan thành hư vô, đơn giản như đám khói ấy thì mọi thứ thật dễ dàng biết bao.

- My à, gọi anh việc gì vậy?

- Em gọi xem anh đã xong việc chưa thôi... Anh sắp về rồi ạ, vậy đi cẩn thận nhé. Lát về em cũng đang có chuyện này muốn hỏi anh.

- Có chuyện gì à, em nói luôn đi?

- Thôi, giờ em đang nấu cơm, lát về vừa ăn vừa nói sau cũng được.

- Cứ ăn trước đi rồi học bài, tối nay anh đi ăn cùng cả đội rồi.

- Ùi, vậy bia rượu ít ít thôi đấy. Bye bye anh zai!!!

Tắt máy, nhìn miếng da nâu nhỏ thêu hình con cún ngặm xương lồng trong chữ Sister lúc lắc đung đưa trên móc treo chìa khóa, tôi thầm cười. Lũ nhóc teen teen cấp hai, cấp ba thời đó đã bắt đầu rộ lên phong trào mua và chế mấy thứ đồ thủ công tự làm này. Cái My lên đây học đã được gần nửa năm, trường nó lại là trường chuyên, hội tụ nhiều thành phần năng động cấp tiến của tương lai. Tất nhiên cũng không thể bỏ qua những trào lưu mới nhất. Miếng da này xem qua thì đơn giản, thực chất cũng tốn của con bé tới ba ngày trời tìm nguyên liệu và tạo mẫu. Vậy nên dù thành phẩm nhìn có hơi to một chút thì tôi vẫn thấy nó đẹp và thú vị. Quan trọng nhất vẫn là nó là thứ mà em gái lọ mọ tự tay làm cho mình.

- Hoàng vẫn ổn chứ...

Đề xuất Bí Ẩn: Nam Hải Quy Khư - Ma Thổi Đèn
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN