Thoáng giật mình, ngẩng mặt lên đã thấy Nhung đứng cạnh từ lúc nào. Chỉ khác người thì dưới đất, người còn lại ở trên xe.
- Đang làm gì khuất tất hay sao mà nghe tiếng mình gọi lại giật nảy lên thế, hehe.
- Làm gì đâu... - tôi gãi đầu cười rồi nhảy khỏi thùng xe.
- Cái đó... chắc là của cô nàng nào tặng phải không? Thấy Hoàng ngắm nghía rồi tủm tỉm ghê lắm à. - Nhung cười tinh quái, mắt lướt qua chùm chìa khóa trên tay tôi.
- À, cái này... của "cô nàng" em gái tặng thôi.
- Ừm... mà nè, chuyện ban nãy... sẽ không sao chứ? Có sợ Hoàng bị phạt lương hay tệ hơn là... bị thôi việc không?
- Không sao đâu mà!
- Ừ, mình cũng thấy chuyện đó chỉ là sơ suất, mà lỗi cũng đâu phải hoàn toàn do Hoàng đâu. Vì có người nhờ sửa điện mới khiến Hoàng phân tâm mà phải không?
- ... Nhung chứng kiến hết à?
- Ừ thì... thực ra mình cũng chỉ thấy đúng lúc người ta chạy đến nhờ Hoàng giúp thôi. Mà thấy Hoàng tươi tỉnh thế này chắc là ổn rồi, ban nãy trong kia nhìn ủ dột thấy tội ghê, hì.
- Ừ, cũng may là đứa bé đó không bị gì quá nặng. Haizz...
Tôi buông thõng cơ thể, nhàn nhã nghiêng người tựa vào thùng xe. Mắt vẫn lim dim chớp nhả theo từng làn khói thuốc. Khói bay lên trắng nhòa hòa dần vào nền trời tím ngắt. Tương phản với thứ ánh sáng gắt gao phát ra từ cột đèn cao áp trong sân công ty. Càng khiến cho những sắc tía tím ngắt ấy thêm phần rực rỡ trước khi bầu trời hậu hoàng hôn bị bóng tối hoàn toàn bao phủ.
- Đẹp thật... Ồ...
Hai đứa không hẹn mà cùng cảm thán, thốt lên rồi mới ngạc nhiên nhìn nhau, cười ngượng. Bầu trời tối nay không những đẹp mà còn lạ vì trời mùa đông thường xám xịt một màu chứ không nhiều những cảnh sắc vừa nhìn lại có thể khuấy động cảm xúc. Khiến tâm can con người ta đi từ hưng phấn đến nao lòng như vậy vậy. Tôi lấy chiếc Nokia cùi bắp định chụp một pic "hậu hoàng hôn" thật đẹp cho bản thân và Nhung thì vừa hay nhận ra việc mình làm thật thừa thãi khi những tiếng click đang phát ra liên tục từ chiếc smartphone hiện đại trên tay cô ấy. Nhung quay lại vừa kịp lúc bắt gặp hành động rụt rè của tôi. Có lẽ là tinh ý nhận ra điều gì đó nên cô ấy cười rồi đề nghị "bắn" file ảnh đó qua cho tôi.
- Đúng là nét hơn máy mình thật. Chà, cái này mà vẽ lên thì còn đẹp nữa.
- Hoàng nghĩ thế thật à?
- Ừ, vẽ lên hiển nhiên phải đẹp hơn, mà Nhung chắc cũng hay vẽ cảnh đúng không, dân "kiến" mà. Hay là... khi nào rảnh vẽ tặng mình một bức đi.
- Úi, một bản vẽ của kiến trúc sư có giá lắm đó nha. - Nhung lè lưỡi cười, lúc lắc cái đầu tượng hình cho một "cái giá cắt cổ".
- Ờ, cứ coi như Nhung nhận lời rồi, nhớ vẽ cho mình đấy. Vài bức nữa càng tốt, nhà mình ai cũng thích tranh hết nên không thiếu chỗ trưng đâu, hê hê. - tôi nhún vai tỉnh rụi, tự xem như đã trao trọn thành công "giao kèo" đó cho cô ấy.
- Trời... - Nhung nheo mắt đưa tay ôm trán, hành động như muốn tìm đường thoái lùi. Đúng lúc mấy anh em trong đội đang tản mát bước ra ngoài sân. Tôi nhân đà nhanh nhảu an bài.
- Ồ, mọi người ra hết rồi, thôi giờ mình cũng phải về đây. Nhung vào đi, chắc tiệc bắt đầu rồi đấy. Mà nhớ đừng quên tranh của mình đấy Nhung nhé.
Tôi nhoẻn miệng vẫy tay, "tàn nhẫn" xem như không thấy nụ cười miễn cưỡng trong bộ dạng phụng phịu xinh đẹp của Nhung.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nếu tôi nói nhớ, em có ngoảnh lại