Xin lỗi các thím, chiều nay em ngủ quên mất đến 5h chiều mới dậy, cáo lỗi với cả nhà ạ :pudency:
Tiếp câu chuyện:
Chap 4:
Vùng vẫy, vật lộn với từng cơn sóng như đang cố gắng nhấn chìm thân người nhỏ bé, Kim cảm giác càng ngày càng đuối sức. Sặc nước, ngực đau nhói, Kim như rơi vào mơ hồ. Cảm giác lờ đờ trong nước, mắt mờ đục, tai ù đi, Kim chỉ lờ mờ nhận thấy có hai đốm sáng rực lẫn sâu trong làn nước đục. Khi cơ thể đã mất hết cảm giác, thì đúng lúc ấy, một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt lấy tóc anh, kéo anh lên khỏi mặt nước. Kim ho sặc sụa, cố ngoi lên, nhưng cái vật trơn nhớt kia vẫn quấn chặt lấy chân anh. Đôi bàn tay rắn chắc kia nắm chặt lấy anh, rồi giật mạnh một phát, cả Kim cả người đàn ông kia ngã vật ra phía sau, cái thứ rong rêu kia đã rời khỏi chân anh. :adore: Người kia kéo anh vào bờ, phải mất một lúc lâu Kim mới có thể hít thở được bình thường, nhưng cả người vẫn còn đau nhói. Lúc này cơn bão đã tan, trời đã lờ mờ nhìn rõ mặt người. Kim quay sang bên cạnh nhìn người ân nhân đã cứu mạng mình, lúc này anh mới nhận ra rằng đó là một ông lão. Nhìn ông rất rắn rỏi, nhỏ người nhưng rắn chắc, da đen bóng, nhìn ông như một bức tượng đồng. Ông cũng quay sang nhìn anh, ân cần hỏi han:
- Còn mệt lắm không?
Anh Kim trả lời:
- Dạ cháu cũng đỡ hơn rồi ạ, cảm ơn ông nhiều lắm.
- Thôi giờ sắp sáng rồi, nhà tôi ngay đây, anh vào nhà tôi nghỉ chút.
Nói rồi chưa đợi anh Kim trả lời, ông già đã dìu anh lên, đưa anh vào nhà. Ngôi nhà của ông là một căn nhà cấp 4 nhỏ lụp xụp nằm dựa vào bờ đá. Vào trong nhà rồi, Kim nằm vật ra chiếc chõng tre giữa nhà, thở không ra hơi. Kim quan sát căn nhà, cũng là một ngôi nhà lụp xụp như bao nhà khác ở vùng đảo nghèo này, nhưng kì lạ một chỗ là trên tường treo rất nhiều giấy tờ kì lạ với những kí hiệu anh chưa thấy bao giờ. :nosebleed: Ông già lúc này từ sau nhà trở lên, tay cầm hai bát cháo nghi ngút khói, đưa cho anh Kim một bát, không nói gì. Hai người đàn ông, một già một trẻ, ngồi lặng lẽ ăn hết bát cháo, không ai nói gì. Mãi một lúc sau, ông già mới quay sang hỏi anh:
Đề xuất Tiên Hiệp: Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng