Đại Đô Đốc Lê Vô Địch ngày trước được Gian thần Bùi Đắc quý lắm, ông vốn chỉ mê võ nghệ, ít chữ nên chẳng quan tâm tới việc triều đình. Nhưng khốn nỗi, bản tính hắn lại thẳng chẳng chịu cúi đầu trước quyền thần. Từ ngày Bùi Thái Sư nắm triều, Hưng luôn là cái đinh trong mắt, là kẻ dám chỉ trích hắn giữa điện không hề nể mặt.
Nay chiến thắng vang dội lại về tay Hưng, tiếng thơm lan khắp chốn quân doanh, lòng người trong triều càng thêm kính phục. Bùi Đắc biết, để yên cho Hưng là tự rước tai họa.
Hắn hít một hơi thật sâu, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn gỗ lim, cất giọng trầm độc:
- Truyền Trịnh Liêm vào!
Chốc lát, một người áo dài đen, dáng vẻ giảo hoạt bước vào, là tên thái giám thân cận nhất của Thái sư.
Bùi Thái Sư cúi người, viết một đạo giả chỉ, đóng dấu ngọc tỷ giả chạm trổ tinh vi như thật. Nội dung vỏn vẹn mấy câu tâng bốc vời Đại Đô Đốc Hưng tức tốc hồi triều để tấu rõ chiến quả và nhận thưởng.
Một mặt Bùi Thái Sư lập tức nhập cung vào giữa đêm, vừa gặp Vua Cảnh Hưng đã vội vã khóc lóc:
- Bệ hạ, Nguy to rồi!
Hoàng Đế lúc đang ngồi viết lại bảng cửu chương, cung nữ Lưu Ly đứng cạnh ánh mắt tò mò. Nghe tiếng Bùi Thái Sư cả hai liền nhìn ra.
Hắn cười :
- Bùi Ái Khanh, đêm hôm khuya vắng ngài không ở phủ có gì gọi người thông báo cho ta là được rồi.
Bùi Thái Sư dáng vẻ gấp gáp:
- Bệ Hạ, nguy lo rồi. Đề Đô Đốc Lê Văn Hưng lập chiến công rồi bất ngờ chưa được lệnh đã rút toàn quân khỏi Phú Yên, hiện đang trên đường kéo binh về Phú Đông, có mưu đồ muốn lập Vua mới.
Hoàng Đế nghe tin liền tái mặt đánh rơi cả bút lông trên tay. Giọng run run:
- Thái...thái sư! Chuyện này có mấy phần chắc chẳn?
- Bệ hạ, Hưng có lòng phản trắc qua lại cùng Đông Sơn Vương từ lâu. Thần đã cho người theo dõi hắn mấy năm nay. Giờ hắn nhân việc bình định Phú Yên mới lộ rõ giã tâm.
Hoàng Đế nghe được lời chắc chắn, sắc mặt cắt không còn giọt máu, lập tức quỵ xuống, thật may có cung nữ Lưu Ly bên cạnh đỡ dậy mới khỏi ngã. Hắn dựa vào ngực Lưu Ly mùi hương thơm của cô cung nữ xông vào cánh mũi. Đặng Gia lúc này mới hỏi ý Bùi Thái Sư:
- Ái Khanh! Giờ ta nên làm sao? Thành Phú Đông có ngần đấy binh tướng có chắc thủ được đúng không? Hay ta chạy trước?
Bùi Đắc lúc này cúi đầu, miệng khéo dấu nụ cười nghiêm giọng đáp:
- Bệ Hạ tên phản tặc Lê Văn Hưng có món võ Bách Quân Phá Phụng Tiên một địch trăm người, xông vào chỗ hiểm nguy lấy đầu tướng địch dễ như trở tay.
Ngừng một lúc nhìn vẻ giật mình của Hoàng Đế lão gian thần liên tiếp lời:
- Theo ý thần, chỉ có Lão Thái Uý một tay mang Định Nam Đao nặng vạn cân mới có thể giết hắn trở tay không kịp. Bệ Hạ cử Lão Thái Uý dẫn quân chờ ngoài cổng thành Nam, nếu mấy ngày tới Lê Văn Hưng xuất hiện ý định phản tặc đã rõ. Lúc đó hãy lệnh cho Lão Thái Uý mang đầu hắn về. Việc này tốt nhất làm bí mật để tránh vây cánh của hắn ở kinh đô tìm cách ứng cứu.
Bùi Thái Sư nói xong vuốt bộ râu nghĩ thầm:
" Phạm Thái Uý lão tặc. Giám tranh công của con trai ta mà cử Hưng đi. Nay ta sẽ khiến chính tay lão tặc chặt đầu người lão tin tưởng."
Hoàng Đế lúc này hồn vía lên mây, lập tức viết mật thư sai thái giám đem tới Phủ Thái Uý ngay trong đêm.
Mấy ngày sau, Đại Đô Đốc Lê Văn Hưng cùng đoàn tuỳ tùng cưỡi ngựa không ngừng cuối cùng cũng tới gần Kinh Đô Phú Đông. Tới trạm cách Kinh Đô 20 dặm đường bỗng nhìn thấy một nhánh quân đội tinh kỳ bay phấp phới phía trước.
- Ta là Đại Đô Đốc Lê Văn Hưng! Nhận lệnh Bệ Hạ vào cung cho hỏi vị Đại nhân nào phía trước.
Lúc này trong quân Lão Thái Uý râu điểm bạc cưỡi trên chiến mã tay cầm đại đao mắt nhắm ghiền như suy ngẫm điều gì bỗng dưng mở mắt nhìn.
- Nhà người ăn bổng lộc Vua mà lại tạo phản? Bao năm chinh chiến người cảm thấy xuống dưới có thể nhìn mặt Tiên Đế hay sao?
Lão Thái Uý vừa nói vừa thúc ngựa ra trước. Lê Văn Hưng lúc này giật mình liền lên tiếng:
- Lão Thái Uý ta kính người lập nhiều công lao. Hưng ta đây cũng chẳng kém sao người giám đặt điều sằng bậy.
- Làm càn. Người đâu mau vây bắt Lê Văn Hưng và đám đồng đảng.
Đại quân lúc này đang mai phục lao ra vây chặt tứ phía, Đô Đốc Hưng vốn nóng nảy ngay lập tức vung roi lao theo một hướng ý định mở đường máu.
- Keng!!!
Ngay lập tức một thanh đại đao chặn roi của Hưng. Lão Thái Uý thúc ngựa lao vào quấn lấy Hưng. Hai vị tướng quân từng kề vai vào sinh ra tử lúc này lao vào nhau tung ra những đòn chí mạng.
Đao của Thái Uý như mãnh hổ vồ môi khí thế sát phạt, roi của Hưng uốn lượn như du long. Cả hai đánh nhau bất phân thắng bại hơn mười hiệp, đám quan quân đi theo Hưng bị bắt sống hết cả. Trên cổ lúc này đao kề sẵn...
Thấy thế Hưng lập tức ngừng roi, giọng tức giận:
- Phạm Thái Uý, cho ta một lời giải thích. Ta muốn gặp Bệ Hạ... Ta bị oan!
Viên phó tướng của Phạm Thái Uý lập tức đưa đao lên cổ một viên thân tín của Hưng:
- Lê Văn Hưng người mau chịu trói, nếu không ta sẽ chém bay đầu đám huynh đệ theo người. Sau đó tới lượt ngươi.
- Đại Đô Đốc mặt kệ chúng tôi, ngài mau mở đường máu rút đi. - Gã tâm phúc chưa dứt lời đã bị đá ngã quỵ xuống.
Thấy huynh đệ của mình như thế Hưng cắn răng hét lớn rồi buông roi xuống, quân lính lập tức trói Hưng lại...
Viên thái giám đi cạnh lên tiếng nhắc nhở:
- Thái Uý, Ý Bệ Hạ và Thái Sư phải chém nghịch tặc tại trận để làm gương cho những kẻ hai lòng.
Phạm Thái Uý trừng mắt viên thái giám cúi đầu toát mồ hôi lạnh.
Mấy canh giờ sau,
Trong điện Thái An, bá quan văn võ đang tấu trình Phạm Thái Uý bước vào. Trên tay lão cầm một thủ cấp tóc xoã kín không nhìn ra hình người.
- Bệ Hạ, Đại đô đốc Phạm Công Hưng ý định phản loạn tự ý đưa đại quân về Phú Đông đã đền tội.
Bá Quan Văn Võ giật mình nhìn nhau, Đại Tư Mã Võ Văn Dũng lúc này bước ra:
- Bệ Hạ, việc này không thể nào. Hưng là người trung nghĩa tính tình đơn thuần sao có thể?
- Ý người là muốn nghi ngờ ý chỉ của Bệ Hạ...
Kẻ lên tiếng là Bùi Thái Sư, nhìn đầu Hưng lăn lóc hắn như mở cờ trong bụng, liếc nhìn Võ Dũng thái độ vênh váo.
Đại Tư Mã Võ Dũng nhìn thấy ánh mắt Bùi Thái Sư nhìn mình cuối cùng hắn đã hiểu.
- Là người! Tất cả do người tấu xàm che mắt Bệ Hạ!
Võ Dũng tức giận chỉ tay vào Bùi Đắc mà quát lớn.
Bùi Thái Sư khí thế chẳng chịu kém ngay lập tức đáp lại.
- Đại Tư Mã ngài nên xem lại lời ăn tiếng nói. Nếu không kết cục của Hưng hôm nay sẽ là lời cảnh tỉnh cho ngài.
Đại Tổng Quản Quang Diệu vừa mới nhận trách nhiệm đốc thúc việc xây dựng Phượng Hoàng Trung Đô từ Nghệ Tĩnh trở về lúc này cũng bước ra:
- Bẩm bệ hạ, Hưng là người trung nghĩa việc này e là có ẩn tình!
Hoàng Đế lúc này nhìn cái đầu máu liền nép mình run sợ:
- Các...các vị khanh gia. Việc Hưng làm phản Bùi Thái Sư đã tra rõ ràng. Nếu hắn không có ý tạo phản vì sao tự ý mang đại quân rời bỏ vị trí tiến thẳng về Kinh Đô?
- Bệ Hạ... Đại Tư Mã Võ Dũng liền chắp tay.
- Thôi được rồi, Sự đã xong ai có gì mau tấu trình nếu không bãi triều.
Đại Tư Mã Võ Dũng lúc này tức giận rời đi ngay lập tức. Đại Tổng Quản Quang Diệu vốn có qua lại với Hưng cũng chỉ biết tiếc hận trong lòng. Vị Đại Tổng Quản quay sang nhìn Bùi Thái Sư - người cậu của vợ mình ánh mắt có điều thất vọng.
Phủ Đại Tổng Quản,
Trong đêm vắng có một vị Đại tướng sa trường đang không ngừng rót rượu, hắn tưới một chén xuống mặt đất như mời vị chiến hữu cùng nhau vào sinh ra tử, diệt Quân Xiêm đánh quân Thanh năm nào:
- Lão bằng hữu à! Hai mươi năm sau lại làm một trang hảo hán. Nhớ năm nào thế giặc vây rát, người một tay roi tay kiếm mở đường máu cho quân ta rút êm...lại nhớ năm nào cắt máu ăn thề....
Giọng vị Đại Tổng Quản lúc này như nghẹn lại, ông thật bất lực khi sáng nay thấy thủ cấp của một trong lão tướng dựng nước. Người huynh đệ cùng hắn được người đời tôn xưng là Đông Sơn Thất Hổ Tướng lại nằm xuống không phải trên chiến trường mà lại vì đấu đá chính trị.
- Tướng công!
Một giọng nữ vang lên đằng sau, Diệu không quay lại nhìn cũng biết là ai.
Nữ Đô Đốc Bùi Thị khoác áo choàng lên vai Diệu, rồi ngồi xuống đối diện chồng mình. Dù đã ngoài bốn mươi, trên khuôn mặt có nhiều nếp nhăn do năm tháng và cả do máu quân thù vẫn chẳng che nổi khí chất của người phụ nữ đứng đầu Đông Sơn Ngũ Phụng Thư này.
Bùi Thị sinh ra trong một gia đình khá giả ở Bình Định. Thuở nhỏ bà sớm được học cả văn lẫn võ. Lớn lên Xuân nổi danh khắp vùng bởi vừa có sắc đẹp nghiêng thành lại có võ công không đấng mày râu nào địch nổi.
Bà vốn thích nghe tích Bà Trưng Bà Triệu cưỡi voi đánh giặc, thế nên đã náo nức noi gương học cách quản Voi ra trận.
Năm 20 tuổi trong một dịp du ngoạn, Xuân vô tình cứu mạng Quang Diệu đang bị hổ dữ tấn công. Cũng từ ấy hai người đem lòng yêu nhau, và cả hai cùng nhau tòng quân dưới ngọn cờ Đông Sơn Vương ở chiến khu Phú Lạc. Quân Đông Sơn lúc ấy nghe danh Bùi Thị từ lâu nên lấy làm mừng lắm.
Dưới chính quyền chủ tướng Hồ Nhạc, Nữ Tướng Bùi Thị không chỉ là một tướng lãnh trụ cột nổi danh với tài quản tượng cũng như các món cung kiếm đều tinh thông mà còn là người phụ trách vấn đề kinh tế tài chánh.
Người đời chỉ nghe về tài cung kiếm và quản tượng của nữ tướng nhưng nhan sắc của bà mới là điều khiến ai gặp cũng phải ngỡ ngàng. Có danh sĩ tên Trì trong một dịp vô tình gặp gỡ đã viết đôi câu thơ:
"Hoàng hôn thành đốc bi già động
Hữu nhân diện tỷ phù dung kiều."
Tạm dịch: Tiếng tù và làm lay động bóng hoàng hôn nơi góc thành Có một người gương mặt đẹp như đóa phù dung.
Đề xuất Voz: Truyện Ma Lai và Đi Câu
Thành Hoàng Văn
Trả lời1 tháng trước
Bạn cũng viết về tiểu thuyết nhà Tây Sơn à, mình cũng thế, trùng hợp là cả mình và bạn đều chọn năm 1792 và đều là đề tài xuyên không. Nhưng tiểu thuyết của mình là xuyên không cả một ngôi trường 1000 con người về năm 1792 luôn https://rookies.vn/truyen/ngoi-truong-xuyen-khong-1000-song-sot
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
1 tháng trước
Hình như mình có nhìn thấy bài bạn viết sẽ viết chủ đề này trên nhóm nào ở facebook. Có bình luận ủng hộ, góp ý nữa thì phải, bạn viết được mấy phần chặng đường rồi?
Thành Hoàng Văn
1 tháng trước
Mình viết đến ngày thứ năm sau dịch chuyển rồi bạn, giờ đang cố gắng giải quyết bài toán lương thực và nước uống, đã có 2 cuộc đụng độ với nhóm dân quân Tây Sơn rồi, 1 lần ngoài trường, 1 lần trong trường, đã có những người tử nạn đầu tiên. Vấn đề điện cũng đang dần giải quyết nhờ vào ắc quy và máy phát điện, cái nan giải ở đây là làm sao có thể nuôi sống chừng đó gần 1000 con người được, cái này rất khó
Đạt hồ
Trả lời3 tháng trước
HAYYYYYYY, hấp dẫn quá thớt ơi, tui cũng đọc nhiều bộ người Việt làm về xuyên không rồi nhưng đa phần là viết theo một lịch sử mới và rất ít đụng đến sử ta nên đọc một hồi thì cứ như mấy truyện của Trung , mới đọc được 6 chương thôi nhưng thấy hấp dẫn quá mong thớt sớm ra thêm .
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn khích lệ của bác. Cơ bản xây dựng xong cốt truyện rồi mà mấy nay đang nghiên cứu lại cuốn Ngàn năm mũ áo của tác giả Trần Quang Đức để ráng viết gần đúng trang phục, kiểu buộc tóc thời Tây Sơn. Với mấy cuốn viết về cách xưng hô, giả sử cùng với Đại Việt Sử Ký Toàn Thư để ráng viết cho chuẩn. Muốn viết truyện đủ làm mình sướng mà vẫn không xa lịch sử quá nhiều.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
có gì đóng góp mong bạn chỉ giáo thêm.
Dark
Trả lời3 tháng trước
Nếu bạn muốn viết thể loại này thì có thể hỏi cách viết truyện liên quan đến lịch sử mà không vi phạm luật pháp trên Google hoặc chatGPT để có kinh nghiệm chuẩn nhất, vì nội dung này khá nhạy cảm. Mình tạm ẩn khỏi trang chủ, khi sửa lại xong thì bạn có thể đổi lại danh mục Truyện Voz.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
cảm ơn ad.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Mình có nghiên cứu chat gpt hỏi gg thì nếu viết Quang Toản trở thành minh quân. Triều Tây Sơn không sụp đổ mà phát triển huy hoàng. Đánh Nam dẹp Bắc sau đó đem quân ra đồn trú tại biển Đông thì đều được. Miễn sao không viết xúc phạm danh nhân. Không viết kiểu Tây Sơn kéo dài tới tận mấy trăm năm sau( sau 1945). Về cơ bản mình thấy tiếc di sản dở dang nên viết tiếp, dù có thể nó không hay. Nhưng muốn vẽ thật đẹp về các anh hùng, võ tướng như Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Tây Sơn Tứ Kiệt, đặc biệt là Hoàng Tử Quang Thuỳ - người theo cha đánh Nam dẹp Bắc đi sứ nhà Tống, sau này dù cầm binh tướng Vua cha di chiếu truyền ngôi cho Quang Toản mới 10 tuổi vẫn bảo vệ em trai ( Vua Cảnh Thịnh ) tới cùng. Đến khi dẫn em chạy bị quân Nguyễn vây rát chọn treo cổ để bảo toàn khí tiết. Mình viết theo sự thật lịch sử thậm chí trích từ Đại Việt Sử Ký toàn thư. Viết họ anh dũng hơn đẹp hơn và không chém giết lẫn nhau như trong lịch sử.
Dark
3 tháng trước
Ừm bạn viết sao tuân thủ luật pháp là được. Có gì không ổn mình góp ý sau.