Đêm đó Lưu Ly cùng bốn vị cung phi sau giờ thỉnh giảng ở Bách Khoa Học Viện liền trở lại tẩm cung nơi Phượng Hoàng Trung Đô. Hoàng Đế cùng bốn vị cung phi có một đêm Long Phụng giao hoan âm thanh khiến đêm tĩnh lặng cũng trở nên ướt át. Cung Nữ Lưu Ly vốn được sắp xếp một gian phòng không xa để tiện cho việc nghiên cứu giáo trình Bách Khoa Học Viện có một đêm không tài nào ngủ.
Sương sớm còn vương trên mái ngói vàng cong vút của Ngự Hoa Điện. Trong sân, tiếng chim sâm cầm vọng từ phía hồ sen, quyện cùng hương gỗ trầm từ lò xông. Hoàng Đế thức dậy trước được mấy vị cung phi phục thị mặc y phục. Sau khi từ sân tập võ trở về hắn được các cung nữ phục thị vào bồn tắm rồi đi tới Ngự Thiện Đường.
Hoàng Đế triệu Lưu Ly cùng bốn vị cung phi tới dùng ngự thiện bàn bạc việc học thử nghiệm Việt Ngữ Quốc Âm. Sau một đêm rã rời khi nắng lên Tứ Đại Cung Phi mới rời khỏi Tẩm Cung chỉnh trang lại xiêm y. Lầm lượt bốn vị cung phi áo gấm lụa mỏng màu thanh thiên, tóc vấn cài trâm phượng ngọc, mỉm cười hành lễ.
- Thần thiếp khấu kiến bệ hạ.
- Miễn lễ. Các nàng ngồi xuống đi! Người đầu Lưu Ly Tổng Giảng sao chưa tới?
Chưa dứt lời, từ xa vọng lại tiếng bước chân nhẹ. Một cung nữ xuất hiện nơi cửa điện, dung mạo tươi sáng, trong trẻo, đôi mắt long lanh ánh lên vẻ thông minh xen chút tinh nghịch. Mái tóc nàng búi tròn sau gáy cài chiếc trâm ngọc do Hoàng Đế Bệ Hạ tặng, từng bước tiến vào.
- Lưu Ly! Hôm nay ngươi sao thế?
Đặng Gia nhìn thấy Lưu Ly hai mắt thâm quầng ánh mắt như có thù giết cha khiến hắn giật mình.
- Hừ! - Vốn quen được Hoàng Đế nuông chiều nàng ta cũng chẳng ngại mà tỏ thái độ.
- Hihi! Bệ Hạ!! Hihihi!! - Bốn vị cung phi lúc này che miệng cười. Vũ Cung Phi vốn tính tình mạnh bạo ôm bụng cười chảy cả nước mắt khiến Hoàng Đế trợn tròn mắt mà nhìn hai khối to lớn rung rinh trước ngực nàng ta.
Bùi Cung Phi đứng đầu Tứ Đại Cung Phi lúc này lên tiếng:
- Bệ Hạ! Lưu Ly cũng 15 tuổi. Kinh Tử viết "Nữ tử thập hựu ngũ niên nhi kê". Bệ Hạ hỏi xem em ấy có người trong lòng chưa? Nếu không bốn chúng ta cũng không ngại có thêm một vị muội muội. Hihi!
-Các người...trêu đùa ta!
Lời Bùi Cung Phi vừa nói ra khiến Lưu Ly vốn đanh đá liền đỏ mặt chạy biến đi.
Hoàng Đế lúc này cũng có điều suy ngẫm. Con gái thời đại này ở chốn thôn quê mười hai, mười ba tuổi đã gả đi. Trong gia đình quyền quý mười lăm tuổi cũng là không hiếm. Hắn liền ngẫm nghĩ xem xung quanh có vị quan tướng nào còn trẻ xứng đáng với cô cung nữ thân cận.
Ở thời đại này Cung nữ trực tiếp hầu hạ hoàng đế thường phải được ban hôn hoặc quá tuổi phục dịch sẽ được xuất cung để đi lấy chồng. Thế nhưng những cung nữ thân cận như Lưu Ly xem như "Nhất nhật tại cung, thân vĩnh viễn thuộc cung". Lưu Ly lại là trường hợp đặc biệt hơn khi nắm giữ quá nhiều bí mật quan trọng của Hoàng Đế thật khó để mà để nàng rời xa.
"Xem ra để chọn dịp nào hỏi ý nàng thử xem!"
Đặng Gia thất thần một giây rồi lên tiếng:
- Người đâu gọi Tổng Giảng Lưu Ly trở lại ta có chuyện muốn bàn.
- Dạ! Nô tài tuân chỉ!
Sau giờ dùng ngự thiện, Hoàng Đế Cảnh Hưng cùng năm vị mỹ nhân được mệnh danh là Tiểu Đông Sơn Ngũ Phụng Thư tiến vào Ngự Thư Phòng. Chờ các nàng yên vị, Hoàng Đế lâp tức giảng giải cho các nàng về Việt Ngữ Quốc Âm. Từ ngày ấy năm vị Tổng Giảng giao lại việc ở Bách Khoa Học Viện cho các vị phu tử dưới quyền chuyên tâm học tập hệ thống chữ viết mới.
Đặng Gia cũng đồng thời nghiên cứu sâu về giáo trình giảng dạy cũng như cách thức truyền bá Việt Ngữ. Sau cùng một tin tức từ Phương Nam truyền về khiến hắn tỉnh ngộ ngừng lại việc tiếp tục chuyên sâu vào mảnh giáo dục mà tập trung nghiên cứ về vũ khí.
Sau khi bị Đô Đốc Bùi Thị đánh tan tác tại Quãng Nam yên ổn một thời gian Nguyễn Anh cầu viện Giám Mục người Pháp là Bá Đa Lộc gây dựng lại quân đội tấn công thành Quy Nhơn. Quân của Đông Sơn Vương Hồ Nhạc chống cự yếu ớt lại để mất Phú Yên lần nữa. Đại Quân của Nguyễn Anh và Bá Đa Lộc thẳng tiến tới đánh thành Quy Nhơn.
Dưới sức mạnh ánh đảo của liên quân Nguyễn Anh - Tây Dương, con trai Đông Sơn Vương là Quang Bảo thay cha cầm quân nhanh chóng thua to. Thành Quy Nhơn bị vây hãm mấy tháng trời. Đông Sơn Vương Nguyễn Nhạc tới đường cùng liền gửi thư cầu cứu cháu trai mình là Hoàng Đế Cảnh Hưng.
CUNG ĐIỆN THÁI AN
- Hoàng Thượng Giá Lâm!
- Hoàng Thượng Vạn Tuế! Vạn Tuế! Vạn Vạn Tuế!
Các quan đại thần đồng loạt cúi lạy hô vang.
Hoàng Đế Cảnh Hưng lúc này bước vào chễm chệ ngồi lên ngai rồng. Ánh mắt hắn dõi xuống bên dưới điện Thái An. Nơi có mấy mươi quan viên chia làm hai hàng. Phía tả Quốc Công Tiết Chế Nguyễn Quang Thuỳ đứng đầu, cạnh bên là Đại Tư Đồ Võ Văn Dũng. Đối diện Thái Sư Ngô Văn Sở cùng Thái Phó Trần Quang Diệu.
Thời gian qua Hoàng Đế Cảnh Hưng chỉ thỉnh thoảng xuất hiện vào những dịp quan trọng. Văn Võ Bá Quan vốn cũng đã quen với việc Quốc Công Tiết Chế Quang Thuỳ cùng Hội Đồng Quản Trị xử lý mọi vấn đề của đất nước. Có hay không có vị Tiểu Hoàng Đế hoang dâm này cũng chẳng quan trọng.
Bên ngoài có vài tiếng gió nói rằng vị Tiểu Hoàng Đế này là người đứng sau hàng loạt cải cách lớn diễn ra trong năm qua thế nhưng ngay lập tức người nói ra câu đó bị chìm trong nước bọt: "Phi! Nhà người nói heo mẹ biết leo cây ta còn tin tưởng hơn!". Đó là phản ứng của hầu hết dân chúng khi nghe ai đó khen ngợi Hoàng Đế hoang dâm này. Trong khi đó trong điện ánh mắt kính trọng của những đại thần thân cận hay hờ hững của số đông quan viên bên dưới đều thu vào mắt Đặng Gia. Đó cũng là thái độ hắn muốn thấy.
- Các vị đại thần có gì mau tấu! Chiều nay Trẫm cùng Hoàng cung phi còn bận du ngoạn chín mươi chín đỉnh núi Hồng Lĩnh!
Hoàng Đế Cảnh Hưng ngồi chưa ấm chỗ đã tỏ ra mất kiên nhẫn, hắn lớn tiếng.
Lúc này Quốc Công Tiết Chế Quang Thuỳ bước ra phong thái đường hoàng:
- Muôn tâu Thánh Thượng. Thần vừa nhận được tin từ Thái Uý Phạm Công Hưng. Trong thư hoả tốc ghi rằng Phản tặc Nguyễn Anh cấu kết cùng ngoại bang là Giám Mục người Pháp là Bá Đa Lộc mang quân thuỷ bộ tấn công trở lại. Hiện đã phản tặc đã chiếm được thành Phú Yên. Thành Quy Nhơn cũng đã vây hãm suốt mấy tháng nay. Đông Sơn Vương Nguyễn Nhạc gửi thư cầu cứu tới Bệ Hạ!
Tin tức từ Quang Thuỳ truyền ra các võ tướng nhao nhao muốn xin đi diệt Nguyễn Anh. Trong mắt các tướng nhà Bách Việt mỗi lần đánh Anh Tặc xem như cho không công trạng tới tay.
Hoàng Đế Cảnh Hưng trên ngồi cao đập vào long ỷ:
-Tất cả im lặng, mỗi việc đi đánh Anh tặc các người đã giành nhau còn ra thể thống gì nữa. Các người biết lần này Liên Quân của Nguyễn Vương và người Pháp có bao nhiêu binh, bao nhiêu tốt, bao nhiêu chiến thuyền, bao nhiêu đại pháo, tướng cầm quân gồm những ai? Các người cứ khinh thị có ngày chết không đất chôn. Hừm!!!
Lời vừa ra uy phong lẫm liệt, thật sự có lý lẽ nhưng nếu là từ Quốc Công Tiết Chế Quang Thuỳ từng Nam Chinh Bắc Chiến xem ra sẽ hợp lý hơn là vị Tiểu Hoàng Đế chưa từng đánh trận lấy một ngày này. Dù vậy các bá quan văn võ cũng im lặng cúi đầu, kỷ cương triều Bách Việt vốn nghiêm khắc. Trừ khi chán sống mới dám lý sự với Hoàng Đế.
Nếu có kẻ dám cãi lời chỉ có Tứ Trụ trong Hội Đồng Quản Trị. Nhất là vị Đại Tư Đồ Võ Dũng kia. Năm xưa có Bùi Thái Sư và Đại Tư Đồ thường xuyên quát mắng tiểu Hoàng Đế trên kim điện. Hiện tại Bùi Thái Sư đã bị Đại Tư Đồ cùng Thái Sư đương triều là Ngô Sở dìm sống cả hai cha con. Cả triều hiện tại e là chỉ có Đại Tư Đồ Võ Dũng mới dám cãi lời vị Tiểu Hoàng Đế.
Mấy chục cặp mắt nhìn chòng chọc về phía Đại Tư Đồ. Lạ thay vị này vốn nóng nảy nay bị quát thẳng mặt lại im thin thít.
Đại Tư Mã Võ Dũng lúc này cũng kêu khổ không thôi. Trong lòng thầm nghĩ:
"Bọn bay muốn chết đi chết một mình thôi. Đừng đẩy ta chết theo. Hoàng Đế Bệ Hạ thần một lòng trung thành, năm xưa hồ đồ có nói những câu điên khùng. Thánh Thượng lòng rộng như trời bể huhu!"
Võ Dũng càng nghĩ càng cúi sâu. Hơn ai hết hắn biết vị Hoàng Đế nhìn củi mục trên ngai vàng đáng sợ thế nào. Cả nhà Bùi Thái Sư đi ra sao? Gia tộc họ Bùi sau đó vì sao vẫn hết lòng tận tuỵ chẳng dám tính tới chuyện báo thù? Ngay cả Quốc Công Tiết Chế mà Dũng phò từ thời còn Hoàng Tử cũng một lòng khâm phục đi theo Bệ Hạ. Cái đầu võ tướng của ta có mấy cân mấy lượng để Hoàng Đế ghi hận, đang ngủ tỉnh giấc thấy già trẻ lớn bé cùng nhau đi dạo bên dưới lòng La Giang không chừng.
Lúc này giọng Hoàng Đế vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Võ Dũng.
- Quốc Công Tiết Chế có kế gì nói ra ta và văn võ bá quan cùng nghe.
Quang Thuỳ chắp tay:
- Bẩm Bệ Hạ, liên quân Nguyễn Anh đã mạnh hơn trước thế nhưng so với binh hùng tướng mạnh Bách Việt ta chỉ như đom đóm so với ánh trăng. Mỗi quân của Thái Uý Phạm Công Hưng cùng Đô Đốc Trần Văn Kỷ cũng đủ đánh chúng không còn manh giáp. Việc cứu Đông Sơn Vương cấp bách mong Bệ Hạ được phát lệnh.
Hoàng Đế Cảnh Hưng gật đầu răm rắp khi Quốc Công Tiết Chế Thuỳ đưa ra ý kiến, hắn vội vã truyền lệnh:
- Truyền ý chỉ của Trẫm. Dư Đảng Nguyễn Anh bất nhân bất nghĩa hết lần này lần khác cầu viện ngoại bang thật là bôi tro trát trấu lên uy danh các đời Chúa Nguyễn đi trước. Phong Thái Uý Phạm Công Hưng làm Chinh Nam Đại Tướng cùng Đô Đốc Phạm Văn Kỷ làm phó tướng tấn công diệt gọn liên quân Nguyễn Anh và Giám Mục ngoại lai Bá Đa Lộc.
- Thần tuần chỉ!
Cuối buổi chầu, văn võ bá quan lần lượt rời đi. Hoàng Đế Cảnh Hưng gọi Hội Đồng Quản Trị ở lại.
Trong lúc Tứ Trụ Triều Đình nhìn nhau cố đoán xem tiếp theo hồ lô của Bệ Hạ bán thuốc gì bỗng thấy Chưởng Giám Quan đuổi hết thái giám ra ngoài. Cấm vệ quân đứng đầy ngoài điện canh phòng cẩn mật. Nếu là mấy năm về trước vào tình huống này hẳn mấy vị đại thần đã bắn pháo hiệu gọi binh lính hộ giá thế nhưng hiện tại Tứ Trụ Triều Đình đều nín thở nhìn lên Long Ỷ.
Hoàng Đế Cảnh Hưng lúc này đứng lên phong thái uy nghi khác hẳn với vẻ củi mục ban nãy. Hắn bước xuống bên dưới mở ra một tấm bản đồ từ một năm nay đã cho người của Bách Khoa Thư Viện dựa vào phương pháp tam giác đạc kết hợp với các định lý sin/cos lấy đỉnh núi lớn làm mốc, sử dụng những ký hiệu cách vẽ bản đồ từ thời hiện đại áp dụng vào.
- Các vị mau lại nhìn!
Bốn vị đại thần liền tiến tới vốn là võ tướng trải qua trăm trận đứng vây quanh, bọn họ chưa từng thấy thứ bản đồ nào tinh vi đến vậy, đường núi, sông ngòi, thôn ấp...khoảng cách cho tới chiều cao thấp vẽ rõ ràng. Cả đám nhìn tấm bản đồ mắt toả sáng như thấy Đào Nương xinh đẹp nhất xứ Bắc Hà.
- Bệ Hạ, một lát có thể cho thần mượn một tấm bản đồ này.
Võ Dũng không nhịn được liền lên tiếng trước.
- Haha! Đây là thành quả của các vị cung phi và học trò Bách Khoa Học Viện. Ta dùng phương pháp tam giác đạc, kết hợp định lý sin, cos, lấy các đỉnh núi làm mốc, áp dụng ký hiệu bản đồ theo lối mới. Trên chiến trường, vận lương hay thủy lợi, nông nghiệp… đều có cách ghi chép riêng. Một lát, ta sẽ bảo Chưởng Giám Quan tặng mỗi vị một bản.
- Chúng thần tạ long ân! - Bốn vị đại thần trong Hội Đồng Quản Trị chắp tay. Ai nấy đều là lão cáo già trong bụng lập tức có cùng suy nghĩ có mấy thứ tốt thế này về sau phải qua lại thường xuyên với Bách Khoa Học Viện mới được.
- Bây giờ vào chuyện chính, ta giữ bốn vị lại là có chuyện quan trọng cần bàn bạc. Nguyễn Anh là kẻ trơn trượt. Vị tiên nhân vẫn thường nhập mộng dạy cho ta thiên nhãn có thể nhìn khí vận, lòng người. Mấy đời chúa Nguyễn trước đó là những bậc anh hùng mà ta ngưỡng mộ, khí vận mấy đời chúa Nguyễn quấn lên thân của Anh bởi thế hết lần này tới lần khác trong hiểm cảnh vẫn thoát ra được rồi cầu viện ngoại bang đánh trở lại.
Hoàng Đế những năm qua luôn sáng tạo ra những thứ kỳ lạ. Hắn luôn miệng bảo do người khác trong mộng chỉ dạy hắn, lúc lại bảo tiên hiền dạy dỗ. Chẳng rõ mấy vị thân tín có tin hay không nhưng chẳng ai dám nghi vấn. Hoàng Đế thích giấu tài cũng mặc kệ, phận làm bề tôi chỉ đành phối hợp.
- Bệ Hạ thế giặc lần này khác trước, hạ thành Phú Yên chỉ trong thời gian ngắn. Đông Sơn Vương nay bệnh nặng. Nếu quân Phú Đông không chi viện gấp mà mang theo quân lương ta sợ tới nơi Quang Bảo đã không chống nổi. Để mất thành Quy Nhơn cùng Đông Sơn Vương vào tay Nguyễn Vương thật là nguy to.
Quốc Công Tiết Chế Quang Thuỳ vốn là người nhân nghĩa làm đầu. Nếu không phải Hoàng Đế mỗi ngày đều được Nhị Sát Bộ báo cáo tình hình, hắn biết việc hệ trọng liền bỏ dở công việc mà lên thượng triều hẳn hiện tại Thuỳ đã ra lệnh cho quân ở Phú Đông đánh liên quân Nguyễn Anh cứu Quy Nhơn. Bỏ lỡ đi thời cơ tốt để vừa diệt toàn bộ liên quân Nguyễn Anh lại vừa thu lại binh quyền của Đông Sơn Vương một cách êm đẹp.
Trong lúc thù trong giặc ngoài Binh quyền phía Nam lại không thu về một mối quả là cái hoạ sớm tối. Sinh trong nhà Đế Vương thời loạn lạc nhân nghĩa quá chưa hẳn đã tốt đẹp. Hoàng Đế Cảnh Hưng lúc này mỉm cười đáp lời anh trai mình:
- Thành Quy Nhơn tường cao hào sâu ngày một ngày hai khó mà hạ nổi. Trước lúc dời đô ta đã gửi mật lệnh cho Phạm Thái Uý tích trữ quân lương đủ cho hai mươi vạn quân để chờ ngày hôm nay.
-Lời Bệ Hạ nói chí phải! - Đại Tư Mã Võ Dũng lúc này lên tiếng tán thành.
Dũng có phong cách làm việc dứt khoát. Từ lâu đã không tán thành việc chia binh quyền cho Đông Sơn Vương, ngặt một nổi sợ lòng quân loạn nên hắn chỉ đành nín lặng. Hôm nay vừa nhìn đã biết ý của Bệ Hạ lần này thành Quy Nhơn bị diệt trước khi đại quân Nam chinh tới có khi còn là điều tốt. Dù sao chẳng ai muốn mang tiếng xấu ép bức Bác ruột mình giao lại binh quyền.
Đặng Gia trao cho vị Đại Tư Đồ vai hùm râu én này một ánh mắt thâm ý rồi ra lệnh:
- Đại Tư Đồ Võ Dũng, mang năm vạn tinh binh theo đường Thiên Lý vào Phú Đông, hội với Thái úy Phạm Công Hưng nghi binh chờ hiệu lệnh.
- Thần tuân chỉ!
-Thái Phó Quang Diệu cùng Đô Đốc Bùi Thị theo đường thuỷ bí mật đánh thẳng vào thành Phú Yên phía sau lưng địch. Sau khi chiến thắng lấy pháo sáng làm hiệu lệnh. Chiếm được thành Phú Yên đại quân từ đây chia làm hai đạo thuỷ bộ tấn công ngược lại sau lưng liên quân Anh tặc. Đô Đốc Bùi Xuân theo đường thuỷ tấn công từ Đầm Thị Nại, Thái Phó Quang Diệu theo đường bộ đánh thẳng hướng đèo Cù Mông.
- Thần Tuân Chỉ!
- Đại Tư Mã Võ Dũng, sau khi tới Phú Đông sẽ có thuyền chờ sẵn, đổ bộ lên cửa biển Quy Hòa. Trần Văn Kỷ đã được mật lệnh dẫn hai vạn quân tinh nhuệ, mang gọn nhẹ, men đường An Khê - Đông Sơn Thượng Đạo xuống đồng bằng, đánh thẳng An Nhơn, công vào thành Quy Nhơn từ phía Tây.
- Thái úy Phạm Công Hưng sẽ mang ba vạn quân chính quy cùng chín vạn dân phu theo dọc đường Thiên Lý ven biển chở toàn bộ lương thảo, đánh từ Hoài Nhơn, Phù Mỹ, Phù Cát vào Quy Nhơn.
Hoàng Đế Cảnh Thịnh gằn giọng:
- Đúng mồng 10 tháng sau, năm cánh quân cùng bắt baba trong rọ!
Bốn vị đại thần đồng thanh lập Quân Lệnh Trạng:
- Thần tuân chỉ! Một kiếm này không chém được đầu Anh tặc, xin lấy Bệ Hạ tuỳ ý trị tội!
Đề xuất Tiên Hiệp: Lâm Uyên Hành
Thành Hoàng Văn
Trả lời1 tháng trước
Bạn cũng viết về tiểu thuyết nhà Tây Sơn à, mình cũng thế, trùng hợp là cả mình và bạn đều chọn năm 1792 và đều là đề tài xuyên không. Nhưng tiểu thuyết của mình là xuyên không cả một ngôi trường 1000 con người về năm 1792 luôn https://rookies.vn/truyen/ngoi-truong-xuyen-khong-1000-song-sot
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
1 tháng trước
Hình như mình có nhìn thấy bài bạn viết sẽ viết chủ đề này trên nhóm nào ở facebook. Có bình luận ủng hộ, góp ý nữa thì phải, bạn viết được mấy phần chặng đường rồi?
Thành Hoàng Văn
1 tháng trước
Mình viết đến ngày thứ năm sau dịch chuyển rồi bạn, giờ đang cố gắng giải quyết bài toán lương thực và nước uống, đã có 2 cuộc đụng độ với nhóm dân quân Tây Sơn rồi, 1 lần ngoài trường, 1 lần trong trường, đã có những người tử nạn đầu tiên. Vấn đề điện cũng đang dần giải quyết nhờ vào ắc quy và máy phát điện, cái nan giải ở đây là làm sao có thể nuôi sống chừng đó gần 1000 con người được, cái này rất khó
Đạt hồ
Trả lời3 tháng trước
HAYYYYYYY, hấp dẫn quá thớt ơi, tui cũng đọc nhiều bộ người Việt làm về xuyên không rồi nhưng đa phần là viết theo một lịch sử mới và rất ít đụng đến sử ta nên đọc một hồi thì cứ như mấy truyện của Trung , mới đọc được 6 chương thôi nhưng thấy hấp dẫn quá mong thớt sớm ra thêm .
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn khích lệ của bác. Cơ bản xây dựng xong cốt truyện rồi mà mấy nay đang nghiên cứu lại cuốn Ngàn năm mũ áo của tác giả Trần Quang Đức để ráng viết gần đúng trang phục, kiểu buộc tóc thời Tây Sơn. Với mấy cuốn viết về cách xưng hô, giả sử cùng với Đại Việt Sử Ký Toàn Thư để ráng viết cho chuẩn. Muốn viết truyện đủ làm mình sướng mà vẫn không xa lịch sử quá nhiều.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
có gì đóng góp mong bạn chỉ giáo thêm.
Dark
Trả lời3 tháng trước
Nếu bạn muốn viết thể loại này thì có thể hỏi cách viết truyện liên quan đến lịch sử mà không vi phạm luật pháp trên Google hoặc chatGPT để có kinh nghiệm chuẩn nhất, vì nội dung này khá nhạy cảm. Mình tạm ẩn khỏi trang chủ, khi sửa lại xong thì bạn có thể đổi lại danh mục Truyện Voz.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
cảm ơn ad.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Mình có nghiên cứu chat gpt hỏi gg thì nếu viết Quang Toản trở thành minh quân. Triều Tây Sơn không sụp đổ mà phát triển huy hoàng. Đánh Nam dẹp Bắc sau đó đem quân ra đồn trú tại biển Đông thì đều được. Miễn sao không viết xúc phạm danh nhân. Không viết kiểu Tây Sơn kéo dài tới tận mấy trăm năm sau( sau 1945). Về cơ bản mình thấy tiếc di sản dở dang nên viết tiếp, dù có thể nó không hay. Nhưng muốn vẽ thật đẹp về các anh hùng, võ tướng như Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Tây Sơn Tứ Kiệt, đặc biệt là Hoàng Tử Quang Thuỳ - người theo cha đánh Nam dẹp Bắc đi sứ nhà Tống, sau này dù cầm binh tướng Vua cha di chiếu truyền ngôi cho Quang Toản mới 10 tuổi vẫn bảo vệ em trai ( Vua Cảnh Thịnh ) tới cùng. Đến khi dẫn em chạy bị quân Nguyễn vây rát chọn treo cổ để bảo toàn khí tiết. Mình viết theo sự thật lịch sử thậm chí trích từ Đại Việt Sử Ký toàn thư. Viết họ anh dũng hơn đẹp hơn và không chém giết lẫn nhau như trong lịch sử.
Dark
3 tháng trước
Ừm bạn viết sao tuân thủ luật pháp là được. Có gì không ổn mình góp ý sau.