Cả hai ngồi xuống cạnh chiếc bàn làm bằng tre, Phu Tử rót cho Hoàng Đế một bát chè xanh xứ Nghệ.
- Bệ Hạ bận trăm công nghìn việc lần sau có việc cần cứ cho người gọi Lão Thần sẽ tới ngay!
- Tạ Phu Tử! - Hoàng Đế uống cốc nước chè xanh rồi nói tiếp:
- Lần này Trẫm tới một là muốn tận mắt xem không khí học tập nơi Bách Khoa Học Viện. Hai là ta có điều này muốn hỏi Phu Tử, khi xưa Tiên Đế từng cho người biên soạn cuốn sách dạy chữ Nôm cho trẻ con, cùng nhiều chính sách đẩy mạnh chữ Nôm trở nên phổ biến. Phu Tử là người học rộng, biết nhiều. Ngài có thể cho Trẫm giải thích lý đấy là sao?
- Dạ bẩm, chữ Nôm do các bậc tiên hiền sáng tạo muốn tạo ra bản sắc riêng biệt giảm bớt ảnh hưởng của Phương Bắc. Tiên Đế lại là bậc Quân Vương có chủ nghĩa dân tộc rất mạnh.
La Sơn Phu Tử từ tốn giải thích, giọng ngài thật dễ nghe làm sao.
Hoàng Đế mỉm cười rồi tiếp lời:
- Phu Tử nếu có một hệ thống chữ viết khác hoàn toàn với chữ Hán của Phương Bắc. Lại gần gũi với cách phát âm của người Việt ta hơn cả chữ Hán. Nhờ đó mà người học có thể dễ dành nắm bắt chỉ sau một thời gian ngắn Phu Tử nghĩ sao...
Ngài Phu Tử lúc này mỉm cười nhìn xa xăm:
- Nếu quả thật có thứ ngôn ngữ ấy thì quả là phúc của dân tộc ta!
Đặng Gia nghe thế trong bụng lấy làm mừng lắm, hắn liền nói tiếp:
- Phu Tử những ngày qua ta đóng cửa một mình suy ngẫm trên đỉnh Hồng Lĩnh. Có vị tiên hiền nào đó nhập mộng truyền cho ta một loại chữ viết như thế. Ta gọi đó là chữ Việt Ngữ - Ngôn ngữ của người Việt. Nó có phần tương tự như một vài ký tự của giáo sĩ phương Tây ký âm lại ngôn ngữ của dân Việt ta thế những lại đầy đủ và huyền diệu hơn.
La Sơn Phu Tử Nguyễn Thiếp nghe thế giật mình. Vị Hoàng Đế này luôn có những phát kiến kỳ lạ và độc đáo trên tất cả các mặt. Hắn luôn bảo có vị tiên hiền nhập mộng truyền dạy cho hắn. Thế nên mỗi lời hắn nó ra Phu Tử đều biết sẽ không chỉ nói vu vơ làm chuyện phiếm. Nguyễn Thiếp trong lòng đã chuẩn bị để được nghe phát minh mới lạ nào về mặt chữ viết.
Thế nhưng khi nghe hắn nói ra có thứ ngôn ngữ khác xa hoàn toàn với Hán và Nôm khiến vị La Sơn Phu Tử vẫn luôn giữ phong thái bình tâm như nước này sợ rằng có đại sự kinh thiên. Ông liền run run lên tiếng hỏi dò:
- Bệ...Bệ Hạ! Ý ngài là?
Tới lúc này Đặng Gia cũng không giấu diếm mục đích chuyến đi lần này:
- Đúng thế ta muốn sau này thay thế hoàn toàn bằng thứ Việt Ngữ này.
Vị La Sơn Phu Tử râu tóc bạc trắng như trích tiên này nghe thế liền quỳ gối xuống giọng gấp gáp:
- Bệ Hạ! Xin ngài suy nghĩ lại. Việc này hệ trọng ảnh hưởng đến an nguy của cả Vương Triều xin Bệ Hạ hãy tính toán cẩn trọng.
Đặng Gia thở dài đưa tay đỡ Phu Tử đứng lên, vốn hắn cũng tính tới những khó khăn gặp phải thế nhưng không nghĩ ngay cả Nguyễn Thiếp cũng phản ứng dữ dội như vậy. Hôn Quân dễ Minh Quân khó, Hoàng Đế quả thật nhiều lúc cũng chẳng dễ dàng gì, dù hiện tại hắn đã cơ bản nắm giữ toàn bộ quân đội thế nhưng dưới triều đại phong kiến các gia tộc và đám sĩ phu luôn là thế lực khiến mọi vị quân chủ phải đau đầu. Việc này làm không khéo léo có khi còn khiến hắn chết nhanh hơn, suy cho cùng Vua hay Triều Đại có thể thay đổi chỉ riêng lợi ích gia tộc và cả đám sĩ phu thực khó để mà lung lay.
- Phu Tử ngày đứng lên từ từ nói. Trẫm chỉ mới dự tính thôi. Ta tới đây là muốn cậy nhờ hiểu biết của Phu Tử với đám Nho sinh của ngài cùng Trẫm phân tích thiệt hơn.
Phu Tử lúc này vịn góc bàn đứng lên, sắp xếp ngôn từ rồi nói:
- Bẩm Bệ Hạ, Ngài sáng tạo ra thứ chữ viết mới...
- Là Tiên hiền nhập mộng chỉ dạy cho Trẫm! - Hoàng Đế lúc này chỉnh lại lời Phu Tử.
Phu Tử nhìn sang Hoàng Đế ánh mắt như có ý cười rồi nói tiếp:
- Dạ! Đúng...Là vị Tiên Hiền nhập mộng giúp Bệ Hạ sáng tạo ra thứ chữ Viết mới thực là phúc của dân Bách Việt ta. Thế nhưng việc nó khác hoàn toàn sẽ gây ra rất nhiều hệ luỵ. Hẳn Bệ Hạ cũng biết chữ Nôm được sáng tạo dựa trên chữ Hán. Có nghĩa là để học chữ Nôm bắt buộc phải biết chữ Hán ở một mức độ nào đó. Còn nếu như thay đổi hoàn toàn sẽ có bốn vấn đề lớn sau.
- Nhất, mất gốc Văn hoá và kết nối với kho tàng truyền thống. Toàn bộ tri thức tổ tông suốt nghìn năm đều ghi lại bằng thứ chữ viết Hán Văn cùng Nôm. Nếu con cháu sau này không thể đọc được cha ông viết gì hệ luỵ sẽ rất lớn.
- Nhị, điều này sẽ gây phản ứng mạnh mẽ của giới Nho Sĩ và Quan lại. Tất cả họ dùng cả đời để lập thân, gây dựng địa vị...giờ nếu có thứ ngôn ngữ mới sẽ gây ảnh hưởng trực tiếp tới quyền lợi của họ. Điều này sẽ ảnh hưởng tới gốc rễ của cả Vương Triều ta.
Nói tới đây Nguyễn Thiếp ngừng một giây cố quan sát nét mặt Hoàng Đế trẻ. Thấy hắn vẫn điềm nhiên lắng nghe ông khẽ thở dài. Xem ra Hoàng Đế đã tính tới những vấn đề cốt lõi này. Ông liền nói tiếp:
- Đệ tam, chuyện này lớn quá, sẽ phá vỡ hệ thống hành chính và giáo dục hiện tại. Thay đổi chữ viết sẽ làm gián đoạn bộ máy quản lý lẫn giáo dục, đòi hỏi đào tạo lại quan lại, soạn lại toàn bộ văn bản hành chính, rất tốn thời gian và tài lực.
- Đệ tứ, điều này ảnh hưởng cực lớn tới chính trị và bang giao với tất cả các nước trong khu vực. Bệ Hạ, ngài cũng biết rồi. Chữ Hán và Nho Giáo được sử dụng ở hầu hết các nước lân bang. Việc xoá bỏ hoàn toàn có thể khiến nhà Thanh nóng mặt gây khó cho việc công nhận tính chính thống của Vương Triều ta. Thứ ngôn ngữ mới này nếu như ngài nói sẽ có trăm cái lợi cho dân ta. Thế nhưng thần kính xin Bệ Hạ suy nghĩ thật kỹ trước khi ra quyết định!
Nói tới đây La Sơn Phu Tử liền chắp tay, quả thực tới cái tuổi này rồi trải qua bao phen sóng gió lần này hắn cũng bị vị Hoàng Đế này doạ sợ.
Hoàng Đế nhìn xa xăm ngẫm nghĩ:
- Phu Tử ngài yên tâm! Trước khi tới đây ta đã tính tới những điều đó rồi. Ta cũng không có ý định thay thế ngay lập tức. Trước mặt ta cần những bậc đức cao vọng trọng như Phu Tử đây khéo léo tuyên truyền thứ Việt Ngữ - Ngôn ngữ của người Bách Việt. Ta sẽ cho Lưu Ly và Tứ Đại Cung Phi học thử nghiệm trước. Rồi từng bước dạy dỗ cho học sinh Bách Khoa Học Viện, sau đó là thư tín tướng lĩnh cầm quân đánh trận. Còn những vấn đề khác chờ Bách Việt ta mạnh lên lúc đó còn chưa biết đám ngoại bang kia ai phải học thứ ngôn ngữ của ai đâu!
La Sơn Phu Tử nhìn trong ánh mắt vị Hoàng Đế trẻ có điều khát khao to lớn. Thật giống như thật nhiều năm trước khi lần đầu tiên vị Thiên Cổ Nhất Đế đã về trời kia tới thuyết phục ông xuống núi giúp nhà Đông Sơn vậy.
- Phu Tử ngài nhìn!
Hoàng Đế lôi trong ngực ra một cuốn sách.
- Đây là cuốn Việt Ngữ Quốc Âm do ta mấy tháng nay nghiên cứu. Dựa theo tiếng nói của người Việt ta mà chia thành hai mươi chín ký tự, sáu thanh dấu. Chữ Viết này dễ học, dễ nhớ, không rối rắm như chữ Hán. Ai học cũng thông, trai gái, già trẻ, nhà nông, binh sĩ… đều có thể đọc được.
- Ngài lại nhìn! Đặng Gia lúc này lôi trong ngực ra một cây bút kỳ lạ. Vẽ lên giấy mấy ký tự lạ lẫm:
- BÁCH VIỆT ! Đây là cách viết tên Vương Triều ta. Mỗi tiếng sẽ có âm đầu, âm chính, âm cuối , dấu thanh.
- Này nhé BỜ+A+C+ H+ thanh sắc Bờ Ách Sắc Bách . Vờ + I + Ê + Tờ + thanh nặng Vờ iêt Viêt nặng Việt. Bách Việt!
La Sơn Phu Tử vốn thông minh hơn người. Sau một lúc xem Hoàng Đế giảng giải vị Phu Tử đã nắm được quy luật của Việt Ngữ Quốc Âm. Thứ Việt Ngữ này ít nét, ít ký tự lại sử dụng lại là hệ chữ ghi âm dựa trên tiếng nói. Khác với Hán Tự có hàng ngàn tự hình khác nhau, mỗi chữ là một đơn vị nghĩa độc lập, phải học thuộc lòng từng nét, từng bộ thủ khiến nhiều người học cả đời chưa thuộc hết.
- Bệ Hạ!!! - Giọng La Sơn Phu Tử rưng rưng. -Thứ Việt Ngữ này thật là phúc cho nước Việt ta. Thế nhưng gây ảnh hưởng quá lớn ngài vẫn nên cẩn thận làm từng bước.
- Haha! Phu Tử ngài yên tâm. Điều đó ta biết trong sách cổ có ghi một câu chuyện thế này Phu Tử muốn nghe chăng?
- Dạ, bẩm Bệ Hạ thần xin nghe lời ngọc của Ngài!!
Hoàng Đế lúc này nhấp thêm một ngụm nước chè xanh bắt đầu kể:
- Người biết không trên sách cổ có ghi ngày xưa ở một đất nước xa xôi nào đó nằm bên đại dương. Có một lão Phu Tử tên Hiền họ Bùi. Vị này học cao hiểu rộng đi khắp các nước từ ngày trẻ đã thông thạo nhiều loại ngôn ngữ. Khi đất nước gặp hoạ chiến tranh loạn lạc ông giúp quân đội dịch tài liệu sử dụng vũ khí, binh thư tiếp thu tri thức tiên tiến của nước ngoài.
Khi đất nước hoà bình ông ta giữ chức Phó Tể Tử một học viện danh tiếng. Dùng cả đời để nghiên cứu và cải cách giáo dục tạo phúc cho bao thế hệ học sinh.
Tới tuổi ngoài bát thập người khác đã vui thú điền viên với con cháu. Vị Phu Tử này lại dành cả tâm huyết và tài sản cá nhân để nghiên cứu ra thứ chữ viết cải tiến giúp cho dân chúng dễ học.
Sau cùng khi công bố Phu Tử nghĩ sẽ thế nào?
La Sơn Phu Tử lúc này liền đáp lời:
- Bẩm Hoàng Thượng, nếu chỉ là cải tiến thì hẳn sẽ được dân chúng hoan nghênh chứ ạ. Còn nếu nó gây bất tiện vì tốn nhiều tài lực để thay đổi thì hẳn xem như một bộ sách tham khảo mà thôi. Dù sao vị Phu Tử đó đã dùng cả đời gieo chữ hẳn đức cao vọng trọng.
- Haha! Ở vùng đất đó nhiều giá trị đạo đức bị đảo lộn. Các ca kỹ, anh hề mà các người gọi là xướng ca vô loài được tôn sùng hơn cả những bậc phu tử đức cao vọng trọng. Một đám không nhỏ ngu dân thay vì tiếp nhận cái mới một cách bình thản hay xem như công trình nghiên cứu cá nhân của một vị phu tử có tâm họ gọi ngài ấy là thằng điên, thằng phá hoại... Ngày vị Phu Tử đó mất thay vì những lời tri ân vì cống hiến của ông ta. Khắp chốn quán trà, tửu điểm đám người kia hả hê vui mừng nói những lời cay nghiệp chế diễu vị Phu Tử kia!!!
Nói tới đây Hoàng Đế Quang Toản cười lớn không rõ hắn đang vui hay đang chua xót cho vị phu tử trong câu chuyện kia. Hắn quay qua nhìn vì La Sơn Phu Tử rồi nói:
- Hahaha! Ta kể cùng Phu Tử câu chuyện này để ngài hiểu ta sẽ cẩn trọng từng bước. Thêm nữa ta là Cảnh Hưng Hoàng Đế ta không giống vị Phu Tử yếu ớt để đám ngu dân bắt nạt kia. Ta có cả triều đình có cả những bậc Trung Thần như ngài đây cơ mà...Còn nếu có kẻ hủ nho cố tình cản trở cãi cách Trẫm cũng không ngại chém bớt vài cái đầu!
Lời Hoàng Đế nói ra thật nhẹ nhàng lọt vào tai La Sơn Phu Tử nghe như thiên quân vạn mã, có lẽ một hồi gió tanh mưa máu sắp diễn ra.
Đề xuất Voz: Lang thang trong nỗi nhớ
Thành Hoàng Văn
Trả lời1 tháng trước
Bạn cũng viết về tiểu thuyết nhà Tây Sơn à, mình cũng thế, trùng hợp là cả mình và bạn đều chọn năm 1792 và đều là đề tài xuyên không. Nhưng tiểu thuyết của mình là xuyên không cả một ngôi trường 1000 con người về năm 1792 luôn https://rookies.vn/truyen/ngoi-truong-xuyen-khong-1000-song-sot
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
1 tháng trước
Hình như mình có nhìn thấy bài bạn viết sẽ viết chủ đề này trên nhóm nào ở facebook. Có bình luận ủng hộ, góp ý nữa thì phải, bạn viết được mấy phần chặng đường rồi?
Thành Hoàng Văn
1 tháng trước
Mình viết đến ngày thứ năm sau dịch chuyển rồi bạn, giờ đang cố gắng giải quyết bài toán lương thực và nước uống, đã có 2 cuộc đụng độ với nhóm dân quân Tây Sơn rồi, 1 lần ngoài trường, 1 lần trong trường, đã có những người tử nạn đầu tiên. Vấn đề điện cũng đang dần giải quyết nhờ vào ắc quy và máy phát điện, cái nan giải ở đây là làm sao có thể nuôi sống chừng đó gần 1000 con người được, cái này rất khó
Đạt hồ
Trả lời3 tháng trước
HAYYYYYYY, hấp dẫn quá thớt ơi, tui cũng đọc nhiều bộ người Việt làm về xuyên không rồi nhưng đa phần là viết theo một lịch sử mới và rất ít đụng đến sử ta nên đọc một hồi thì cứ như mấy truyện của Trung , mới đọc được 6 chương thôi nhưng thấy hấp dẫn quá mong thớt sớm ra thêm .
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn khích lệ của bác. Cơ bản xây dựng xong cốt truyện rồi mà mấy nay đang nghiên cứu lại cuốn Ngàn năm mũ áo của tác giả Trần Quang Đức để ráng viết gần đúng trang phục, kiểu buộc tóc thời Tây Sơn. Với mấy cuốn viết về cách xưng hô, giả sử cùng với Đại Việt Sử Ký Toàn Thư để ráng viết cho chuẩn. Muốn viết truyện đủ làm mình sướng mà vẫn không xa lịch sử quá nhiều.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
có gì đóng góp mong bạn chỉ giáo thêm.
Dark
Trả lời3 tháng trước
Nếu bạn muốn viết thể loại này thì có thể hỏi cách viết truyện liên quan đến lịch sử mà không vi phạm luật pháp trên Google hoặc chatGPT để có kinh nghiệm chuẩn nhất, vì nội dung này khá nhạy cảm. Mình tạm ẩn khỏi trang chủ, khi sửa lại xong thì bạn có thể đổi lại danh mục Truyện Voz.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
cảm ơn ad.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Mình có nghiên cứu chat gpt hỏi gg thì nếu viết Quang Toản trở thành minh quân. Triều Tây Sơn không sụp đổ mà phát triển huy hoàng. Đánh Nam dẹp Bắc sau đó đem quân ra đồn trú tại biển Đông thì đều được. Miễn sao không viết xúc phạm danh nhân. Không viết kiểu Tây Sơn kéo dài tới tận mấy trăm năm sau( sau 1945). Về cơ bản mình thấy tiếc di sản dở dang nên viết tiếp, dù có thể nó không hay. Nhưng muốn vẽ thật đẹp về các anh hùng, võ tướng như Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Tây Sơn Tứ Kiệt, đặc biệt là Hoàng Tử Quang Thuỳ - người theo cha đánh Nam dẹp Bắc đi sứ nhà Tống, sau này dù cầm binh tướng Vua cha di chiếu truyền ngôi cho Quang Toản mới 10 tuổi vẫn bảo vệ em trai ( Vua Cảnh Thịnh ) tới cùng. Đến khi dẫn em chạy bị quân Nguyễn vây rát chọn treo cổ để bảo toàn khí tiết. Mình viết theo sự thật lịch sử thậm chí trích từ Đại Việt Sử Ký toàn thư. Viết họ anh dũng hơn đẹp hơn và không chém giết lẫn nhau như trong lịch sử.
Dark
3 tháng trước
Ừm bạn viết sao tuân thủ luật pháp là được. Có gì không ổn mình góp ý sau.