Logo
Trang chủ
Chương 24: Người về từ cõi tử- Thủ lĩnh Hải tặc Nam Việt Bá Vương Đặng Gia

Chương 24: Người về từ cõi tử- Thủ lĩnh Hải tặc Nam Việt Bá Vương Đặng Gia

Đọc to

Tháng Tám năm ấy, trời Nam nổi gió.

Từ cửa biển Thị Nại nhìn ra, mặt nước mênh mông bị xé toạc bởi hàng ngàn cánh buồm trắng. Năm vạn thủy binh Bách Việt dưới quyền Thái Phó Quang Diệu và vợ hắn Đô đốc Bùi Thị ầm ầm xuôi Nam. Dẫn đầu là những chiến hạm khổng lồ treo cờ Định Quốc Đại Hiệu thân đóng gỗ lim, mũi chạm đầu rồng, mỗi chiếc mang một ngàn khẩu đại bác, chở theo hai nghìn tinh binh, voi chiến, cùng vũ khí công thành. Số chiến thuyền ấy lớn đến mức che khuất cả chân trời, khi buồm đồng loạt căng gió, biển như phủ một lớp mây trắng.

Xung quanh tầng tầng lớp lớp những thuyền nhỏ hơn, chia thành sáu loại, từ thuyền vận tải nặng nề đến chiến thuyền lướt sóng, mỗi loại chế tác riêng cho từng môi trường tác chiến, có thể phá cửa biển, đổ bộ bờ cạn, áp sát thành lũy ven sông. Thuỷ quân Đông Sơn thời này là bước đại nhảy vọt của lịch sử Bách Việt không chỉ ngang hàng mà ở nhiều mặt còn vượt hẳn chiến hạm phương Tây đương thời.

Trên boong hạm, Nữ Tướng họ Bùi trong chiến giáp lấp lánh, tóc vấn gọn, đôi mắt sắc như lưỡi kiếm lặng lẽ nhìn đường chân trời. Trên soái hạm phía xa, Thái Phó Quang Diệu khoanh tay, ánh mắt ông trầm tĩnh nhưng chất chứa ngọn lửa. Chuyến này họ không chỉ đi đánh thành họ đem theo khí phách của cả triều Đông Sơn. Đánh trận này quyết diệt tận gốc Liên Quân Nguyễn Anh và người Pháp.

Cùng lúc trên bộ, Thái Uý Phạm Công Hưng thúc ba vạn quân cùng chín vạn dân phu. Đại quân của Chinh Nam Đại Nguyên Soái di chuyển chậm, cảnh giới nghiêm ngặt cố tình giống trống khua chiêng dần tiến về hướng thành Quy Nhơn.

Tin tức này vừa lọt vào tai thám báo, Nguyễn Anh tái mặt. Mười hai vạn đại quân Tây Sơn đang hợp vây nếu chậm trễ việc hạ thành, lúc này Liên Quân rơi vào thế hai mặt thọ địch, Quy Nhơn sẽ thành nấm mồ của quân Gia Định. Trong cơn hoảng, Anh lập tức thúc quân đánh gấp hơn, mong chiếm thành trước khi gọng kìm khép lại.

Tại cửa biển Thuận An - Phú Đông, Đại Tư đồ Võ Dũng vừa dẫn quân tới bí mật đóng trại bên bờ. Biển trước mặt vắng lặng lạ thường.

- Bẩm Đại Tư Đồ! Toàn bộ chiến thuyền có thể dùng đã bị Thái Phó trưng dụng. Giờ lấy gì chở quân của ta? - Viên phó tướng giọng lo lắng.

Đại Tư Đồ đứng lặng nhìn mặt biển chỉ lác đác vài thuyền câu. Một thoáng nghi ngờ lóe lên trong đầu:

" Chẳng lẽ Hoàng đế lại điều toàn bộ thủy quân Bắc Hà xuống Nam, để lộ yết hầu đất kinh kỳ? Sao có thể liều như thế?"

Thế rồi Võ Dũng lại lắc đầu, im lìm nhìn chân trời. Ông tin Bệ Hạ, nhưng giờ đây trong lòng cũng nổi lên những lo lắng khác. Thuyền chiến đủ vận chuyển năm vạn quân không thể nào từ trên trời rơi xuống. Theo lệnh Bệ Hạ, quân lương mang theo không nhiều để có thể hành quân thần tốc. Toàn bộ quân lương đều do cánh quân mười vạn đi theo Thái Uý Phạm Công Hưng lo liệu.

Vị Đại Tư Đồ dũng mãnh ngắm mặt biển Thuận An mà nghĩ thầm:

" Chậm trễ thời gian, kế hợp công tan vỡ, mất cơ hội lấy đầu Ánh tặc, quân công cũng tiêu tan mà còn phạm trọng tội! "

Nửa ngày trước giờ giao hẹn.

Mặt biển trước trại quân Võ Dũng vẫn vắng lặng như tờ. Không một bóng buồm, không một tiếng mái chèo. Chỉ có sóng dập dềnh, ánh nắng trưa hắt lên mặt biển xanh lục.Phó tướng dưới quyền không giấu nổi sự sốt ruột, bước tới giọng khẩn thiết:

- Bẩm ngài Tư Đồ… Có lẽ… trong lúc ban lệnh, Bệ Hạ quên mất số chiến thuyền mà chúng ta có thể huy động chăng? Dù sao… Thánh Thượng vẫn chưa nắm binh ngày nào.

Nói dứt, hắn ngập ngừng một nhịp rồi quỳ thụp xuống, chắp tay:

- Mong Đại Tư Đồ cân nhắc. Cho Đại Quân đổi phương án đi theo đường bộ, cánh quân của Thái Uý Phạm Công Hưng mang theo lương thảo theo đoàn di chuyển chậm trễ. Chúng ta nếu đuổi theo hộ quân, vẫn còn kịp!

- Sằng bậy! - Võ Dũng gằn giọng, ánh mắt lóe lên tia lạnh:

- Bệ Hạ là người ra sao, các người sao có thể hiểu! Chờ đợi!

Lệnh ban ra. Tất cả im lặng. Chỉ còn tiếng sóng vỗ bờ và tiếng gió rít qua cột cờ.

Ba canh giờ sau.

Từ đường chân trời, những vệt đen dần nhô lên, rồi hoá thành hàng trăm cánh buồm khổng lồ. Một đội thuyền chiến dàn hàng ngang, phủ kín cửa biển Phú Đông. Cờ lạ phấp phới trong gió không phải của Bách Việt, cũng chẳng phải liên quân Nguyễn Vương.

- Toàn quân vào vị trí chiến đấu!

Tiếng hò rầm rập, binh sĩ theo Võ Dũng vốn là đội quân bách chiến liền nhanh chóng dàn trận sẵn sàng ngênh địch. Đại pháo hạ nòng, các nỏ liên châu đã giương sẵn. Nhưng chủ soái của họ vẫn đứng im, hai tay chắp sau lưng, ánh mắt đăm chiêu nhìn đội thuyền khổng lồ đang tiến vào tầm bắn. Đội thuyền ấy không tăng tốc, chậm rãi hướng tới dường như biết rõ vị trí đại quân đang ẩn dấu.

Thời gian dần trôi, bầu không khí thật nặng nề đè xuống. Chỉ cần một câu hạ lệnh đạo pháo hai bên sẽ khai hoả, chiến sự sẽ lập tức nổ ra. Lạ thay cả hai bên đều không có động thái nào. Phó tướng nâng chiếc kính thiên lý do Bách Khoa Học Viện chế tạo nhìn rõ chiến thuyền địch phía xa.

Thân thuyền đóng theo kiểu Định Quốc Đại Thuyền nhưng được cải tiến, mũi vươn cao như mõm thú dữ, sơn đen óng ánh, mạn thuyền khắc hình long mã uốn lượn. Cờ hiệu nền đen bên trên rồng vàng năm móng cuộn quanh thanh đại đao. Khí thế ấy không kém gì hạm đội lớn nhất của Bách Việt thời bấy giờ.

- Bẩm Tư Đồ… đây là đội thuyền của một Băng Hải Tặc xưng là Nam Việt Hải Hoàng Đặng Gia - Viên phó tướng nuốt nước bọt.

- Theo tin tức, chúng mới xuất hiện chừng hai năm. Đám này lấy danh nghĩa tự xưng là hậu nhân thừa kế chí nghiệp của Nam Việt Vương Triệu Đà từ đó chiêu mộ hải tặc, nạn dân xuất xứ Lưỡng Quãng của nhà Thanh và cả Đông Sơn ta. Cách thức tổ chức mang hơi hướng quân đội, chỉ chuyên đánh chặn thuyền Tây Dương và nhà Thanh, có tin chúng thỉnh thoảng đánh cướp các tỉnh duyên hải nhà Thanh bị truy đuổi sẽ trốn vào quần đảo Hải Tặc.

Nghe đến đây, đôi mắt Võ Dũng khẽ nheo lại một suy nghĩ thoáng qua.

Sóng biển vỗ bờ, gió muối mang theo vị mặn chát thốc vào mặt. Soái thuyền vừa cập bến, từ mũi thuyền bước ra một khẽ dáng vóc cao lớn ẩn mình sau tấm áo choàng đen thủng lỗ chỗ, mũ hải tặc đặc trưng đeo trên đầu và khuôn mặt hắn dấu sau tấm mặt nạ hai màu đen vàng với những hoạ tiết kỳ lạ. Hắn đứng trước mũi tàu dưới áp lực của mấy trăm khẩu pháo đang chĩa vào vẫn nghênh ngang ngửa đầu vang lên một tràng cười sang sảng át cả tiếng sóng:

- Ha ha ha ha! Cho hỏi… đằng kia có phải Đại Tư Đồ Võ Dũng huynh đệ đó không? Mời ngài lên chiến thuyền.

Tiếng cười ấy xuyên qua tiếng sóng kéo cả một đoạn quá khứ ùa về. Võ Dũng thoáng sững người. Trong đầu ông, ký ức hiện lại khuôn mặt của một người từng cùng mình vào sinh ra tử, cùng cầm đao chém Xiêm phạt Thanh. Đại Tư Đồ Võ Dũng lắc đầu:

- Có lẽ là ta nghĩ nhiều, chính ta tận mắt thấy thủ cấp rơi lăn lóc giữa điện Thái Hoà năm đó.

Trống ngực đập mạnh, Võ Dũng lập tức bước lên cầu ván, được mời thẳng lên soái thuyền. Tên thủ lĩnh hải tặc đi vào trong lâu thuyền, Võ Dũng cũng bước vào. Hai viên phó tướng của Dũng bước theo sau lập tức bị đám hải tặc thuộc hạ của Nam Việt Bá Vương Đặng Gia cản lại.

Ngay lập tức bầu không khí giương cung bạt kiếm.

- Ha ha ha nghe danh Đại Tư Mã Võ Dũng là kẻ dũng mãnh nhất trong chiến tướng trời Nam. Ngài sợ hay sao?

Giọng nói ồm ồm ẩn sau lớp mặt nạ lại vang lên.

- Lui xuống! - Võ Dũng hạ lệnh. Chẳng hiểu vì sao có điều gì đó khiến Dũng chấp nhận tin tưởng tên Hải Tặc trước mặt.

Cửa khoang tàu đóng kín sau lưng. Võ Dũng nhìn quanh, một thân hình cao lớn, vạm vỡ tiến lại, vòng tay ôm chặt lấy ông, cười vang như sấm.

- Ha ha ha, tên khốn nhà người vẫn lớn gan như trước!

Tên thủ lĩnh hải tặc gỡ mặt nạ xuống, một gương mặt quen xuất hiện. Người ấy không ai khác chính là Đại Đô Đốc Lê Văn Hưng, người từng một trận ở Phú Yên khiến Nguyễn Anh chạy tan tác. Cuối cùng một đạo thánh chỉ giả của lão gian thần Bùi Đắc ban ra, vốn đáng nhận phong thưởng thì thứ chào đón hắn là nhát chém bay đầu bởi Đại Long Đao của Thái Uý Phạm Công Hưng.

- Ha ha ha! Tên khốn nhà ngươi… uổng công ta mỗi đêm uống rượu tiễn đưa cả tháng trời! Nhà ngươi dấu thật kỹ!

Võ Dũng bật cười sung sướng ôm lấy vai Lê Văn Hưng đấm mạnh.

Hưng cũng cười, giọng ấm như gió nam:

- Huynh đệ đừng trách. Ngày đó gian tặc Bùi Đắc lũng loạn triều chính, ta vốn tính ngay thẳng, nhiều lần bác hắn giữa điện, đã thành cái gai trong mắt lão. Bệ Hạ biết rõ thế nhưng phe cánh họ Bùi lúc đó quá lớn, nếu diệt hắn sẽ khiến lòng quân chia năm sẻ bảy, Bệ Hạ bèn tương kế tựu kế… Nhân lúc lão tặc muốn đưa ta vào chỗ chết liền có một cái cớ hoàn hảo để chém hắn mà không khiến triều đình đại loạn.

Gió biển ngoài kia vẫn thổi, đừng đàn chim biển cất tiếng kêu vang. Lê Văn Hưng đứng trước mặt Võ Dũng, khác hẳn dáng dấp tướng triều năm xưa. Trên vai khoác tấm áo choàng hải hành nhuộm màu biển đêm, mép áo rách lỗ chỗ. Bên trong, lớp giáp da dày ôm sát lộ rõ khuôn ngực với những múi cơ rắn chắc có hình xăm hắc long có bốn móng. Thắt lưng mang một thanh kiếm tây dương dài sáng loáng. Món chiến lợi phẩm thu được trong chiến công đầu khi đánh chìm một đoàn thuyền Pháp này được rèn đúc lại khảm những hình khắc li ti của chim Lạc. Một bên hông là khẩu hoả thương bọc đồng mẫu mới nhất mới được Bách Khoa Học Viện cải tiến. Võ Dũng nhìn thoáng qua cũng giật mình, thầm nghĩ:

" Đại Tư Đồ ta nịnh nọt Phu Tử mãi mới thu được thứ đồ chơi mới này mà hắn. Xem ra nước trong hồ lô của Hoàng Đế Bệ Hạ cũng thật sâu."

Võ Dũng nhìn kỹ vị huynh đệ này, hắn nay có làn da đen sạm vì nắng gió duy chỉ chỉ có đôi mắt sáng dường như có ngọn lửa bên trong. Hưng cười, đưa tay chỉ về dãy chiến thuyền ngoài khơi, cờ đen in hình long đầu phất phới:

- Hai năm qua, sau khi được Bệ Hạ sinh ra lần nữa. Ta nhận mật lệnh xuôi ngược Nam Hải vừa tìm cách liên lạc với các bộ hạ cũ của Tiên Đế như Hồng Kỳ Bá Vương Trịnh Thất. Sau đó liên minh các băng hải tặc đánh chặn thuyền nhà Thanh cùng phương Tây. Nhớ các vị huynh đệ đành nén trong lòng.

Dứt lời ông đeo mặt nạ sắt lên mặt, lúc này Võ Dũng mới nhìn rõ hoa văn trên chiếc mặt nạ sử dụng vàng cùng đồng đen này. Tiếng kim loại khẽ vang khi mặt nạ khớp vào, ánh mắt toả ra sát khí, giọng Hưng vọng qua khe sắt trầm nặng như tiếng trống trận:

- Huynh đệ… Đại Đô Đốc Lê Văn Hưng đã chết. Nay chỉ còn một tên Hải Tặc lưu vong, một kẻ tử sĩ vì Hoàng Đế Bệ Hạ. Ta là Nam Việt Hải Hoàng Đặng Gia. Hôm nay ta cùng ngươi Nam tiến. Để máu kẻ thù nhuộm đỏ sóng nước Nam!

Võ Dũng siết chặt chuôi kiếm, gió biển phất tung vạt áo, cả hai bước ra boong. Ngoài khơi, tiếng tù và nổi lên đội thuyền đồng loạt xoay buồm, cánh buồm đen phủ kín chân trời, tiếng trống lệnh hoà cùng tiếng tù và dồn dập báo hiệu cơn cuồng phong sắp ập vào bờ biển Quy Nhơn.

Đề xuất Voz: Khi Miền Ký Ức Giao Thoa
Quay lại truyện Phượng Hoàng Trung Đô
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Thành Hoàng Văn

Trả lời

1 tháng trước

Bạn cũng viết về tiểu thuyết nhà Tây Sơn à, mình cũng thế, trùng hợp là cả mình và bạn đều chọn năm 1792 và đều là đề tài xuyên không. Nhưng tiểu thuyết của mình là xuyên không cả một ngôi trường 1000 con người về năm 1792 luôn https://rookies.vn/truyen/ngoi-truong-xuyen-khong-1000-song-sot

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

1 tháng trước

Hình như mình có nhìn thấy bài bạn viết sẽ viết chủ đề này trên nhóm nào ở facebook. Có bình luận ủng hộ, góp ý nữa thì phải, bạn viết được mấy phần chặng đường rồi?

Ẩn danh

Thành Hoàng Văn

1 tháng trước

Mình viết đến ngày thứ năm sau dịch chuyển rồi bạn, giờ đang cố gắng giải quyết bài toán lương thực và nước uống, đã có 2 cuộc đụng độ với nhóm dân quân Tây Sơn rồi, 1 lần ngoài trường, 1 lần trong trường, đã có những người tử nạn đầu tiên. Vấn đề điện cũng đang dần giải quyết nhờ vào ắc quy và máy phát điện, cái nan giải ở đây là làm sao có thể nuôi sống chừng đó gần 1000 con người được, cái này rất khó

Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

HAYYYYYYY, hấp dẫn quá thớt ơi, tui cũng đọc nhiều bộ người Việt làm về xuyên không rồi nhưng đa phần là viết theo một lịch sử mới và rất ít đụng đến sử ta nên đọc một hồi thì cứ như mấy truyện của Trung , mới đọc được 6 chương thôi nhưng thấy hấp dẫn quá mong thớt sớm ra thêm .

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn khích lệ của bác. Cơ bản xây dựng xong cốt truyện rồi mà mấy nay đang nghiên cứu lại cuốn Ngàn năm mũ áo của tác giả Trần Quang Đức để ráng viết gần đúng trang phục, kiểu buộc tóc thời Tây Sơn. Với mấy cuốn viết về cách xưng hô, giả sử cùng với Đại Việt Sử Ký Toàn Thư để ráng viết cho chuẩn. Muốn viết truyện đủ làm mình sướng mà vẫn không xa lịch sử quá nhiều.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

có gì đóng góp mong bạn chỉ giáo thêm.

Ẩn danh

Dark

Trả lời

3 tháng trước

Nếu bạn muốn viết thể loại này thì có thể hỏi cách viết truyện liên quan đến lịch sử mà không vi phạm luật pháp trên Google hoặc chatGPT để có kinh nghiệm chuẩn nhất, vì nội dung này khá nhạy cảm. Mình tạm ẩn khỏi trang chủ, khi sửa lại xong thì bạn có thể đổi lại danh mục Truyện Voz.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

cảm ơn ad.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Mình có nghiên cứu chat gpt hỏi gg thì nếu viết Quang Toản trở thành minh quân. Triều Tây Sơn không sụp đổ mà phát triển huy hoàng. Đánh Nam dẹp Bắc sau đó đem quân ra đồn trú tại biển Đông thì đều được. Miễn sao không viết xúc phạm danh nhân. Không viết kiểu Tây Sơn kéo dài tới tận mấy trăm năm sau( sau 1945). Về cơ bản mình thấy tiếc di sản dở dang nên viết tiếp, dù có thể nó không hay. Nhưng muốn vẽ thật đẹp về các anh hùng, võ tướng như Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Tây Sơn Tứ Kiệt, đặc biệt là Hoàng Tử Quang Thuỳ - người theo cha đánh Nam dẹp Bắc đi sứ nhà Tống, sau này dù cầm binh tướng Vua cha di chiếu truyền ngôi cho Quang Toản mới 10 tuổi vẫn bảo vệ em trai ( Vua Cảnh Thịnh ) tới cùng. Đến khi dẫn em chạy bị quân Nguyễn vây rát chọn treo cổ để bảo toàn khí tiết. Mình viết theo sự thật lịch sử thậm chí trích từ Đại Việt Sử Ký toàn thư. Viết họ anh dũng hơn đẹp hơn và không chém giết lẫn nhau như trong lịch sử.

Ẩn danh

Dark

3 tháng trước

Ừm bạn viết sao tuân thủ luật pháp là được. Có gì không ổn mình góp ý sau.