Biển Đông Hải đầu tháng Tám,
Từ xa những cánh buồm đỏ rực của Định Quốc Đại Hiệu căng gió, xếp thành đội hình chữ Nhạn. Năm vạn thủy binh Bách Việt, dưới quyền Thái Phó Quang Diệu và Đô đốc Bùi áp sát vùng biển Phú Yên khi trời còn mờ sương. Chẳng mấy chốc Thuỷ Binh Tây Sơn do Thái Phó Trần Quang Diệu đổ bộ vào bờ từ cửa Đà Diễn.
Các chiến thuyền nhỏ hơn nhanh chóng theo cửa sông Đà Rằng, dưới sự chỉ huy của Đô Đốc Bùi Thị quân phòng thủ ở đây nhanh chóng tan tác. Chiếm được nơi đây chỉ cách thành Phú Yên chưa tới năm dặm đường, Đô Đốc Bùi nhanh chóng đưa voi chiến, đại bác và quân vào áp sát thành.
-Thùng! Thùng ! Thùng!
Trống trận từ soái thuyền vang lên phía xa. Hơn một ngàn khẩu đại bác đồng đồng loạt rền vang, từng cột khói trắng xé gió cuộn lên, mùi diêm sinh nồng hắc tràn vào mũi. Thuyền chiến dưới sự chỉ huy của Thái Phó Diệu cũng nhanh chóng chiếm lĩnh cửa biển Đà Diễn. Từ bụng chiến thuyền, từng đội tinh binh giáp trụ sáng loáng, tay cầm thương, xếp hàng trật tự tiến vào đất liền. Tiếng gầm của voi chiến vọng ra, rung chuyển cả ván thuyền.
Bùi Thị cưỡi trên lưng voi bọc đồng, giáp bạc phủ vai, tay chỉ thẳng thành Phú Yên, giọng như sấm:
- Một ngày phá thành! Ai lui một bước, chém ngay tại trận!
Lính thuỷ đánh bộ - một nhánh quân được rèn theo phương pháp mới của Bách Khoa Học Viện xông lên trước, bì bõm vài bước đã cắm giáo, dựng khiên, mở đường cho pháo thủ kéo đại bác nhỏ vào bờ. Làn tên của quân giữ thành rít lên bị khiên tròn và hỏa khí chặn đứng. Phía sau, pháo hạm vẫn dội từng tràng bắn yểm trợ vào lũy tre và cổng thành mở những lỗ hổng khổng lồ. Quang Diệu từ soái thuyền nhảy xuống bãi cát, thanh đại đao dài trong tay vung một đường, ánh thép lóe lên giữa mưa bụi chiến trường:
- Theo ta!
- Giết!!!
Tiếng hô của mấy vạn quân vang dậy khiến quân lính thủ thành Phú Yên sợ tới vỡ mật. Voi chiến phá tan hàng rào chông, bộ binh tràn qua như nước lũ. Chưa đến khi mặt trời đứng bóng, cờ Bách Việt đã cắm trên kỳ đài Phú Yên, gió biển thổi phấp phới, mùi khói súng quyện với mùi muối mặn. Sau khi thành Phú Yên thất thủ, khói lửa còn chưa tan hết, Thái Phó Diệu đã nhìn về hướng Quy Nhơn, giọng trầm vang:
- Chia quân làm hai! Ngày mười tháng Tám, cùng lấy đầu Anh Tặc!
Đô đốc Bùi cưỡi voi quay mặt về phương Nam, đôi mắt bà như có ánh lửa:
- Phú Yên là tiền đồn bảo vệ phía Nam thành Quy Nhơn, nhanh chóng dựng đồn đắp luỹ phòng bị Quân Gia Định ứng cứu!
Tinh binh cùng pháo hạm án ngữ cửa biển, trên đất liền mấy vạn người dựng thêm đồn lũy, cho đào hào và giăng chông. Quân Đông Sơn vốn nổi danh có kinh nghiệm trong mảng dựng phòng tuyến bằng đất. Chẳng mấy mà các ụ phòng thủ thành hình thành dáng đủ sức chống lại các đợi tấn công từ phương Nam cho tới khi Đại quân đánh xong Quy Nhơn.
Thái Phó Diệu không nghỉ lấy một khắc, lập tức dẫn ba vạn bộ binh, kỵ binh và voi chiến theo đường thiên lý bắc tiến. Đường núi hiểm trở, quân Tây Sơn vừa đi vừa phá lũy, đánh tan hết tất cả chướng ngại trên đường tới Quy Nhơn. Mỗi khi gặp thành nhỏ hay trại giữ đường, pháo đội lập tức lên trước, ba hồi trống một loạt hỏa đồng phá cổng, voi chiến xông vào, bộ binh tràn theo. Không thành nào cầm cự quá nửa canh giờ. Dân chúng ven đường nghe tin quân Thái Phó Diệu tới lập tức reo hò, gạo muối dồn ra tiếp tế, binh sĩ không phải dừng lại lấy lương.
Ngày mồng bảy tháng Tám, khi sương sớm còn phủ trắng những rặng núi phía đông, tiền quân của Diệu đã tới cách thành đèo Cù Mông chưa đầy năm mươi dặm. Từ đồi cao Ông dùng kính thiên lý nhìn xuống, trại quân Nguyễn thấp thoáng bên kia sườn dốc. Đây là lá chắn tự nhiên quan trọng bậc nhất để có thể tiến vào thành Quy Nhơn.
*****
Đêm mồng 9, đoàn thuyền của Nam Việt Bá Vương Đặng Gia cùng năm vạn Binh Lực của Đại Tư Đô Võ Dũng đổ bộ vào bờ biển An Nhơn.
- Báo!!! Bờ biển An Nhơn xuất hiện một đội thuyền chiến không treo cờ hiệu. Hàng trăm chiến thuyền không rõ từ đâu đang hướng về phía ta!
Thuỷ Quân Nguyễn đóng tại đây choáng ngợp tới đội thuyền sắt không cờ hiệu dàn hàng trên bờ biển. Binh tướng chưa kịp hết bàng hoàng ngàn vạn tia lửa đỏ từ nòng pháo chiến thuyền gầm lên, nối đuôi nhau nã vào bờ. Mỗi loạt pháo trút xuống là một mảng đất rung chuyển, ánh lửa hắt lên những xác người cháy sém nằm gục trên đồn lũy phòng vệ. Chiến tranh thật tàn khốc...
Cách đánh tàn nhẫn của Hạm đội Hải Tặc này khiến kẻ ngông cuồng như Đại Tư Đồ Võ Dũng cũng cảm thán không thôi.
Sau khi chiếm được bờ biển An Nhơn, Đại Tư Đồ Võ Dũng nhanh chóng di chuyển đại quân xuống thuyền. Tới gần rạng sáng năm vạn binh mã cũng tập hợp thành hàng lối, tay súng tay giáo khí thế ngất trời. Đại Quân dưới trướng Tư Đồ Dũng phần lớn được tuyển từ đất Thanh Nghệ nói về độ lì đòn thiện chiến cánh quân này gần như không có đối thủ trên chiến trường.
Trên boong soái thuyền lúc này Nam Việt Bá Vương đứng khoanh tay tóc dài buông xoã trong gió. Phía sau hắn, đoàn thuyền khổng lồ cờ đen thêu rồng vàng phần phật tung bay.
Đại Tư Đồ Võ Dũng nhìn bóng thủ lĩnh hải tặc đứng trên boong thuyền, hắn chắp tay giọng trầm nặng:
- Huynh đệ bảo trọng. Trời cao biển rộng… mong ngày lại cùng nhau xông pha!
Kẻ đứng trên thuyền khẽ gật đầu rồi đứng lặng im. Tiếng Tù Và vang lên đoàn thuyền phủ kín mặt biển nhanh chóng khuất vào đường chân trời. Võ Dũng hít sâu hơi mặn của gió biển, rồi rút thanh đoản đao, giơ cao trên đầu, tiếng hô như sấm dội:
- Toàn quân nghe lệnh! Tiến về thành Quy Nhơn!
*****
Thành Quy Nhơn đầu tháng 8,
Quân trong thành ngày đêm dồn lực gia cố cổng, đắp hào, dựng rào chông. Trong mắt bọn lính, ánh đuốc đêm nay đỏ rực như máu của đồng đội. Ai nấy nhìn nhau sâu trong đáy mắt là nỗi hoang mang khó giấu. Đông Sơn Vương Hồ Nhạc thân hình tiều tuỵ hai tay chống thanh Độc Thần Kiếm đứng trên thành đôn đốc tướng sĩ. Vị Thái Đức Hoàng Đế sáng lập nên triều Đông Sơn này nhìn xuống liên quân Nguyễn Ánh cùng Giám Mục Bá Đa Lộc đang dần siết chặt vòng vây. Trong lòng ông lúc này nhớ về những năm tháng cũ.
Ngày đó ông còn trẻ, ba anh em theo thầy giáo Hiến luyện võ múa đao. Chính người thầy năm đó đã phát hiện ra tài năng xuất chúng và từ đó rót vào lòng cả ba anh em những ý chí và hoài bão lớn lao. Ngày Hồ Nhạc dựng cờ đào, anh hùng nghĩa sĩ tụ lại đông như trẩy hội, ba anh em cũng từ đó mà đánh ra một sơn hà. Nhạc là kẻ tài cao chí lớn, lại có lòng quả cảm. Hai em Huệ, Lữ kính anh như cha.
Thế nhưng cõi đời cha mẹ sinh con trời sinh tính, khi đã chia ba sơn hà cùng họ Nguyễn ở phía Nam, họ Lê nơi đất Bắc. Lúc này Hồ Lữ tỏ ra chán nản việc đánh giết, hắn lấy việc nhân nghĩa làm gốc xem phú quý được mất tựa áng phù vân. Hồ Nhạc ngồi trên ngôi cao lại quên mất chí nguyện ban đầu trở nên sợ được mất chỉ lo giữ an ổn.Chỉ duy nhất người em Hồ Huệ cũng chính là vị Thiên Cổ Nhất Đế về sau này, khác hai người anh của mình, hắn vẫn không quên lời thề của ba anh em năm đó. Ngài nhìn ra lưỡng đầu thọ địch mà đã lo an phận thì có ngày chết không có đất chôn, đến lúc đó đời sống nhân dân lại trở về như lúc trước. Những binh tướng theo ông chỉ có nước tru di.
" Phải chăng năm đó lựa chọn yên bình trong thời loạn lạc này là sai chăng? "
Vị Thái Đức Hoàng Đế lắc đầu ngẫm chuyện cũ mà rầu thêm, cơn ho cũ lại kéo tới.
Một giọng nói vang lên bên cạnh:
- Bẩm cha! Thế giặc quá mạnh. Lần này Nguyễn Anh có sự hỗ trợ của đám tây lông mũi lỏ từ Pháp. Vũ khí công thành lẫn chiến thuyền đều không giống khi xưa?
Một chàng trai trẻ không biết tự lúc nào đứng bên. Hắn là Quang Bảo con trai của Đông Sơn Vương Hồ Nhạc cúi sâu:
- Thành Quy Nhơn đã thủ vững từng đó ngày. Trong thành lương thảo, đồ thủ thành đã dùng hết. Quân lính cắn răng giết voi thịt ngựa ra để mà ăn. Nếu Cảnh Thịnh hắn có lòng ứng cứu đại quân từ Phú Đông đã tới từ lâu. Phải chăng chúng ta đã bị bỏ rơi thưa cha?
Hồ Nhạc lúc này ánh mắt mờ đục nhìn xuống những thương binh nơi góc thành. Người cụt tay, kẻ lủng bụng vẫn buộc tạm băng vải thấm đỏ màu máu tay vẫn không buông ngọn giáo, lưng dựa vào thành chờ quyết tử.
Quang Bảo lúc này cắn răng quỳ xuống:
- Bẩm cha! Nếu Cảnh Hưng đã không nhìn lại tình thân, Quy Nhơn ắt không giữ nổi. Thay vì chết oan ức hai cha con ta cứ ra hàng Nguyễn Vương. Với tài năng và uy vọng của cha nếu chịu lùi một bước kẻ lắm mưu nhiều kế như Anh hẳn sẽ không bạc đãi ngài.
Vị Đông Sơn Vương lúc trợn trừng mắt nhìn thẳng con trai mình:
- Nghịch tử! Ngươi muốn huỷ đi danh tiếng của cha người hay sao. Muốn mấy vạn binh mã bên dưới sống quỳ theo cha ngươi hay sao? Ngươi nên nhớ ta là chúng ta là con dân Bách Việt nào có lý đi quỳ lạy kẻ chỉ biết cúi lạy Ngoại Bang. Có chết...chúng ta cũng phải chết cùng thành Quy Nhơn!
- Khụ Khụ Khụ! - Cơn ho giai dẳng lại kéo tới.
- Phụ Thân! - Quang Bảo lúc này giật mình đỡ cha hắn.
- Lui xuống! - Đông Sơn Vương quát lên, tay áo che dấu vệt máu đen đặc hoà lẫn nội tạng vỡ nát.
Quang Bảo khuỵ gối giọng ấm ức:
- Phụ Thân! Xin ngài đừng tức giận ảnh hưởng thân thể.
" Huệ! Có lẽ năm đó là ta sai. Cùng lắm ta sẽ oanh oanh liệt liệt một lần. Trả lại chính danh vùng đất phong cho con trai người! "
Đông Sơn Vương lúc này nhìn xuống Liên Quân Nguyễn Vương đang siết chặt vòng vây bên dưới lòng thầm nghĩ. Ánh mắt của vị anh hùng áo vải sinh ra từ đất võ Bình Định sáng lên:
- Người đâu! Truyền lệnh ta đại quân tập hợp! Nửa canh giờ sau theo ta đánh ra ngoài thành!
Đề xuất Tâm Linh: MIẾU HOANG
Thành Hoàng Văn
Trả lời1 tháng trước
Bạn cũng viết về tiểu thuyết nhà Tây Sơn à, mình cũng thế, trùng hợp là cả mình và bạn đều chọn năm 1792 và đều là đề tài xuyên không. Nhưng tiểu thuyết của mình là xuyên không cả một ngôi trường 1000 con người về năm 1792 luôn https://rookies.vn/truyen/ngoi-truong-xuyen-khong-1000-song-sot
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
1 tháng trước
Hình như mình có nhìn thấy bài bạn viết sẽ viết chủ đề này trên nhóm nào ở facebook. Có bình luận ủng hộ, góp ý nữa thì phải, bạn viết được mấy phần chặng đường rồi?
Thành Hoàng Văn
1 tháng trước
Mình viết đến ngày thứ năm sau dịch chuyển rồi bạn, giờ đang cố gắng giải quyết bài toán lương thực và nước uống, đã có 2 cuộc đụng độ với nhóm dân quân Tây Sơn rồi, 1 lần ngoài trường, 1 lần trong trường, đã có những người tử nạn đầu tiên. Vấn đề điện cũng đang dần giải quyết nhờ vào ắc quy và máy phát điện, cái nan giải ở đây là làm sao có thể nuôi sống chừng đó gần 1000 con người được, cái này rất khó
Đạt hồ
Trả lời3 tháng trước
HAYYYYYYY, hấp dẫn quá thớt ơi, tui cũng đọc nhiều bộ người Việt làm về xuyên không rồi nhưng đa phần là viết theo một lịch sử mới và rất ít đụng đến sử ta nên đọc một hồi thì cứ như mấy truyện của Trung , mới đọc được 6 chương thôi nhưng thấy hấp dẫn quá mong thớt sớm ra thêm .
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Cảm ơn khích lệ của bác. Cơ bản xây dựng xong cốt truyện rồi mà mấy nay đang nghiên cứu lại cuốn Ngàn năm mũ áo của tác giả Trần Quang Đức để ráng viết gần đúng trang phục, kiểu buộc tóc thời Tây Sơn. Với mấy cuốn viết về cách xưng hô, giả sử cùng với Đại Việt Sử Ký Toàn Thư để ráng viết cho chuẩn. Muốn viết truyện đủ làm mình sướng mà vẫn không xa lịch sử quá nhiều.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
có gì đóng góp mong bạn chỉ giáo thêm.
Dark
Trả lời3 tháng trước
Nếu bạn muốn viết thể loại này thì có thể hỏi cách viết truyện liên quan đến lịch sử mà không vi phạm luật pháp trên Google hoặc chatGPT để có kinh nghiệm chuẩn nhất, vì nội dung này khá nhạy cảm. Mình tạm ẩn khỏi trang chủ, khi sửa lại xong thì bạn có thể đổi lại danh mục Truyện Voz.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
cảm ơn ad.
Chuyện của Đặng [Chủ nhà]
3 tháng trước
Mình có nghiên cứu chat gpt hỏi gg thì nếu viết Quang Toản trở thành minh quân. Triều Tây Sơn không sụp đổ mà phát triển huy hoàng. Đánh Nam dẹp Bắc sau đó đem quân ra đồn trú tại biển Đông thì đều được. Miễn sao không viết xúc phạm danh nhân. Không viết kiểu Tây Sơn kéo dài tới tận mấy trăm năm sau( sau 1945). Về cơ bản mình thấy tiếc di sản dở dang nên viết tiếp, dù có thể nó không hay. Nhưng muốn vẽ thật đẹp về các anh hùng, võ tướng như Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Tây Sơn Tứ Kiệt, đặc biệt là Hoàng Tử Quang Thuỳ - người theo cha đánh Nam dẹp Bắc đi sứ nhà Tống, sau này dù cầm binh tướng Vua cha di chiếu truyền ngôi cho Quang Toản mới 10 tuổi vẫn bảo vệ em trai ( Vua Cảnh Thịnh ) tới cùng. Đến khi dẫn em chạy bị quân Nguyễn vây rát chọn treo cổ để bảo toàn khí tiết. Mình viết theo sự thật lịch sử thậm chí trích từ Đại Việt Sử Ký toàn thư. Viết họ anh dũng hơn đẹp hơn và không chém giết lẫn nhau như trong lịch sử.
Dark
3 tháng trước
Ừm bạn viết sao tuân thủ luật pháp là được. Có gì không ổn mình góp ý sau.