Logo
Trang chủ

Chương 26: ĐÔNG SƠN VƯƠNG HỒ NHẠC TỬ TRẬN

Đọc to

-Tùng tùng tùng! Tùng tùng tùng!!!

Sau một hồi trống giục, cửa thành Quy Nhơn đột ngột mở ra. Đại quân trong thành lấy kỵ binh dẫn đầu lao vào phòng tuyến của Liên Quân Nguyễn Anh đang tầng tầng lớp lớp siết lại. Lá cờ đỏ in hình hổ dữ từng khiến đất Nam rung chuyển ngày hôm nay ngạo nghễ tung bay trong gió.

Đông Sơn Vương Hồ Nhạc cưỡi ngựa trắng, thân khoác giáp trụ đen viền vàng, tay nắm chặt thanh Độc Thần Kiếm sáng loáng. Ông cùng đám thân vệ thúc ngựa lao lên đầu hô vang:

- Xông lên! Diệt sạch quân nghịch!

Tiếng hô vang sấm động, cuốn theo gần hai vạn binh sĩ ồ ạt lao theo.

Bị đánh bất ngờ, Quân Nguyễn Anh lúc này chưa kịp chỉnh đốn lập tức rối loạn đội ngũ. Đông Sơn Vương liên tục dẫn binh đột phá lớp lớp đồng luỹ đại quân hướng về chỉ huy quân địch. Đằng sau gót ngựa là những xác người nằm la liệt.

Bá Đa Lộc chỉ huy đội thuỷ quân từ xa thấy tình thế bất lợi liền hạ lệnh:

- Khai Hoả nhắn thẳng hướng quân Đông Sơn Vương mà bắn.

Đô đốc Olivier de Puymanel bên cạnh liền thắc mắc:

- Thưa ngài giám mục, quân Gia Định cùng Đông Sơn giao chiến lẫn lộn. Nếu khai pháo quân Gia Định cũng chịu chung số phận. Có cần hỏi ý Nguyễn Vương trước?

Giám Mục Bá Đa Lộc liếc mắt nhìn oliver cười khẩy:

- Cái giống người hạ đẳng kia nào giống dòng máu cao quý của chúng ta. Có chết nhiều thêm mấy kẻ mà hạ được thành Quy Nhơn trước khi quân của Cảnh Hưng tới mới là việc hệ trọng.

Nói đoạn hắn hét lớn:

- Khai hoả!!!

Từ mặt biển tiếng kèn lệnh lạ lẫm vang lên. Giữa làn khói súng, đoàn thuyền phương Tây của Giám mục Bá Đa Lộc quay ngang lộ ra mạn thuyền chi chít những họng pháo chĩa thẳng vào bờ.

- Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Ngay sau đó là tiếng rền trời của hỏa pháo. Đất dưới chân rung chuyển, những cột khói đen đặc bốc lên nuốt chửng từng mảng quân Tây Sơn lẫn quân Nguyễn. Hậu quân Đông Sơn Vương vừa ra khỏi cổng thành đã trở thành bia tập bắn bằng thịt cho loạt đại pháo của tàu chiến Bá Đa Lộc. Đám quân Nguyễn đang giằng co ngoài thành chịu chung số phận. Nghĩ rằng Nguyễn Vương vứt bỏ lấy làm pháo hôi chúng liền vứt giáo cố chạy khỏi chiến trường.

- Vương bỏ chúng ta! Chạy... chạy mau! - Hàng ngũ vỡ vụn, máu nhuộm đỏ cát biển. Tiếng la hét, tiếng xác thịt nát vụn hòa lẫn tiếng đại pháo  không dứt.

Đông Sơn Vương Hồ Nhạc chém địch tới hai mắt đỏ lừ vẫn liên tục xung phong về phía trước. Độc Thần Kiếm nổi danh đứng đầu trong Đông Sơn Thập Đại Binh khí lúc này một thân uống đỏ máu huyết quân thù. Giữa tiếng pháo gầm, khói lửa mịt mù, Nhạc giật cương cho con bạch mã lao thẳng về phía trung quân địch.

- Giết!!! Chiến tử cùng Đông Sơn Vương!

Đội thân vệ hơn trăm người của ông, tất cả đều là những hổ tướng từng vào sinh ra tử vẫn theo sát không rời!

Hàng kỵ binh Nguyễn Anh rối loạn, chưa kịp dàn thế trận đã bị lưỡi kiếm của Đông Sơn Vương chém gục. Hồ Nhạc phi ngựa vào trung quân, Độc Thần Kiếm loá sáng tướng chỉ huy Trung Quân - con trai thứ hai của Nguyễn Vương đã ngã xuống khỏi ngựa máu phun đỏ áo giáp. Bình Tây Đại Nguyên Soái Tôn Thất Hội lao vào hộ giá một thương đâm xuyên qua cơ thể Đông Sơn Vương cũng không thể ngăn cản đứa cháu mình đầu lìa khỏi cổ.

- Ha ha ha!

Hồ Nhạc cười lớn trên mặt đầy máu chặt mũi thương làm đôi. Ngài phóng thanh Độc Thần Kiếm đâm xuyên vào thân thể Tôn Thất Hội. Binh lính chúa Nguyễn nhanh chóng hộ giá viên tướng rút lui khỏi chiến trường.

Lúc này pháo thuyền phương Tây chẳng còn cố kỵ, giội đạn như mưa. Mỗi phát nổ, thân binh của Nhạc lại ngã xuống, thân thể bị xé nát. Đến khi khói súng tan bớt, chiến trường chỉ còn lại xác người la liệt. Giữa đống gươm gãy, giáo cong, tay chân gãy vụn Đông Sơn Vương Hồ Nhạc quỳ một gối, máu chảy ướt cả cát dưới chân. Trên thân ông, hàng trăm vết thương do tên và đạn ghim vào.

- Ha ha ha ha ha!!!

Vị vương già nhìn trời, nở một tràng cười vang dội, khàn khàn như thách thức cả đất trời, rồi ngã gục, ánh mắt vẫn mở trợn trừng nhìn về phương xa.

Quang Bảo thấy cha ngã xuống nhanh chóng vứt đao cùng đám tàn binh nhanh chóng đầu hàng. Bảo cùng đám hàng binh nhanh chóng được áp giải đến trước Nguyễn Anh.

- Bẩm Vương! Quang Bảo con trai Đông Sơn Vương hạ vũ khí ra hàng.

Nguyễn Vương lúc này vẻ mặt điên cuồng, ánh mắt hắn đỏ ngầu. Khi hay tin con trai bị giết, Nguyễn Anh như phát điên.

- Mi là con trai phản tặc Hồ Nhạc?

Quang Bảo lúc này sợ hãi nói lời cầu xin.

- Tốt tốt tốt! - Liên tục nói ba tiếng tốt. Vốn bụng dạ nhỏ nhen, có thù tất báo, Nguyễn Vương gạt luôn đạo lý không chém hàng binh. Hắn truyền lệnh trói chặt hàng tướng Quang Bảo vào miệng nòng pháo.

Bất chấp lời can gián của Bá Đa Lộc và Lê Duyệt, hắn hạ tay ra hiệu. Một tiếng nổ chát chúa xé toang bầu trời, thân thể Quang Bảo tan thành mảnh vụn, văng khắp bãi cát đỏ máu.

Gần trưa Liên Quân Nguyễn Anh chính thức tiếp quản thành Quy Nhơn. Hắn ra lệnh lùng sục gia khuyến Đông Sơn Vương đem đi lăng trì để tế con trai mình. Trong cung điện tại Quy Nhơn Thành, Nguyễn Anh ngồi trên ghế vương gia nhìn xuống bên dưới. Tướng sĩ hả hê đứng làm hai hàng. Trong đó có người Việt, người hoa, người Thượng cả đám Tây Dương mắt xanh mũi lỏ.

Niềm vui chưa kịp tày gang tay, còn chưa kịp say men chiến thắng, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên từ cổng phía Đông. Một tên lính thám báo áo giáp tả tơi, phủ đầy bụi đường nhào tới quỳ sụp:

- Báooooo! Thành Phú Yên… thất thủ! Thái Phó Quang Diệu cùng Đô đốc Bùi nhân đêm tối bất ngờ tấn công, phá thành chỉ trong một canh giờ!

Không khí trong điện lặng im, Nguyễn Anh nín lặng, bàn tay cầm chén rượu khựng giữa không trung. Mấy chục năm chinh chiến, Anh đã nếm đủ mùi thất bại. Mỗi lần thua to vị Nguyễn Vương này đều nhanh chóng xây dựng lực lượng bằng mọi giá. Bất kể phải bán linh hồn cho Quỷ dữ Nguyễn Vương cũng quyết chí báo thù.

Có người bảo hắn là kẻ mang trên vai Thiên Mệnh, có thất bại ra sao cũng chẳng làm vị Nguyễn Vương này nản lòng. Thế nhưng mấy ngần ấy năm chinh chiến có ba kẻ khiến Anh nghĩ tới vẫn phải rùng mình. Ba kẻ đó lần lượt là vị Thiên Cổ Nhất Đế kia, ngoài miệng Anh lớn tiếng chửi rủa còn trong bụng hắn vừa nể lại vừa hãi. Kế tới Đại Đô Đốc Lê Văn Hưng kẻ ông vẫn thường gọi là Lê Vô Địch, cuối cùng không ai khác đó là Quang Diệu.

Mặc dù rất sợ thế nhưng trước mặt tướng sĩ Nguyễn Vương vẫn tỏ ra cao ngạo nhất định. Ông vẫn thường nói với tướng sĩ:

- Đông Sơn chỉ là đám ô hợp. Ngoại trừ Huệ, Lê Vô Địch và lão Diệu kia, còn lại chẳng ai xứng làm đối thủ của ta. Các người nhớ kỹ đánh trận gặp ba kẻ ấy, nhớ lấy, phải lui binh giữ lực lượng!

Ngày nghe tin Thiên Cổ Nhất Đế rồi tới Lê Vô Địch lần lượt về trời, hắn vui mừng khôn xiết mở tiệc ăn mừng suốt ba ngày ba đêm cùng tướng sĩ dưới quyền. Lần này Thái Phó Quang Diệu bí mật chiếm Phú Yên ở phía Nam, Chinh Nam Đại Nguyên Soái từ phương Bắc hướng xuống ý định hai mặt giáp công khiến Nguyễn Vương hết sức dè chừng.

Nguyễn Anh gằn giọng, rồi bật cười:

- Ha Ha Ha! Hóa ra đại quân Nam Chinh của Phạm Công Hưng chậm trễ cứu Quy Nhơn, không tiếc để Hồ Nhạc ra làm mồi dụ là muốn một đòn diệt gọn!

- Kế này hẳn chỉ có lão già Phạm Công Hưng mới dám mang Nhạc ra làm mồi thế này. Hai đứa con của Huệ nào có gan ấy. Quang Thuỳ nhu nhược học đòi nhân nghĩa, Cảnh Hưng là đứa củi mục nào giám diệt bác hắn. Lão già Chinh Nam Đại Nguyên Soái kia hắn biết tin vị Đông Sơn Vương này tử trận lại vui mừng khôn xiết.

Ông quay sang Giám mục Bá Đa Lộc, giọng trịnh trọng:

- Ngài Giám mục! Đông Sơn nham hiểm. Thế mà lại khinh thường Liên Quân chúng ta quá rồi. Xin nhờ Ngài cùng các vị đô đốc Oliver, Téphani cùng Le Brun chỉ huy đội tàu của nước Pháp vĩ đại, phối hợp với cùng hai tướng Nguyễn Văn Phi, Nguyễn Văn Thành chỉ huy thuỷ quân Long Phi, Phượng Phi, Bằng Phi giữ chặt Đầm Thị Nại đề phòng thuỷ binh Đông Sơn tiến công. Trong tình thế xấu nhất, đó sẽ là đường lui.

Bá Đa Lộc đặt tay lên ngực, nghiêng mình:

- Nhà ngươi yên tâm!

Nói đoạn, ông dẫn đám chỉ huy người Pháp rời đi. Nguyễn Anh dõi theo, ánh mắt thoáng tối lại. Từ ngày xưng Vương, đã quen kẻ quỳ người cúi, nay lại phải nhờ cậy mấy gã hồng mao cao ngạo kia… lòng ông nuốt không trôi, nhưng vẫn phải kìm nén, trút cơn bực bội lên tướng dưới trướng.

Nguyễn Vương quát lớn:

- Bay đâu! Mang ba vạn binh ra tiếp ứng, giữ vững đèo Cù Mông! Gặp quân của Quang Diệu tới chỉ tử thủ quyết không được xông ra giao chiến!

Chưa kịp có tiếng đáp, một kỵ binh khác lao vào khói thuốc súng còn vương trên giáp:

- Bẩm Vương! Đèo… đèo Cù Mông đã bị đánh tan!

Đề xuất Voz: Bản Tình Ca Mùa Đông
Quay lại truyện Phượng Hoàng Trung Đô
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Thành Hoàng Văn

Trả lời

1 tháng trước

Bạn cũng viết về tiểu thuyết nhà Tây Sơn à, mình cũng thế, trùng hợp là cả mình và bạn đều chọn năm 1792 và đều là đề tài xuyên không. Nhưng tiểu thuyết của mình là xuyên không cả một ngôi trường 1000 con người về năm 1792 luôn https://rookies.vn/truyen/ngoi-truong-xuyen-khong-1000-song-sot

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

1 tháng trước

Hình như mình có nhìn thấy bài bạn viết sẽ viết chủ đề này trên nhóm nào ở facebook. Có bình luận ủng hộ, góp ý nữa thì phải, bạn viết được mấy phần chặng đường rồi?

Ẩn danh

Thành Hoàng Văn

1 tháng trước

Mình viết đến ngày thứ năm sau dịch chuyển rồi bạn, giờ đang cố gắng giải quyết bài toán lương thực và nước uống, đã có 2 cuộc đụng độ với nhóm dân quân Tây Sơn rồi, 1 lần ngoài trường, 1 lần trong trường, đã có những người tử nạn đầu tiên. Vấn đề điện cũng đang dần giải quyết nhờ vào ắc quy và máy phát điện, cái nan giải ở đây là làm sao có thể nuôi sống chừng đó gần 1000 con người được, cái này rất khó

Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

HAYYYYYYY, hấp dẫn quá thớt ơi, tui cũng đọc nhiều bộ người Việt làm về xuyên không rồi nhưng đa phần là viết theo một lịch sử mới và rất ít đụng đến sử ta nên đọc một hồi thì cứ như mấy truyện của Trung , mới đọc được 6 chương thôi nhưng thấy hấp dẫn quá mong thớt sớm ra thêm .

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn khích lệ của bác. Cơ bản xây dựng xong cốt truyện rồi mà mấy nay đang nghiên cứu lại cuốn Ngàn năm mũ áo của tác giả Trần Quang Đức để ráng viết gần đúng trang phục, kiểu buộc tóc thời Tây Sơn. Với mấy cuốn viết về cách xưng hô, giả sử cùng với Đại Việt Sử Ký Toàn Thư để ráng viết cho chuẩn. Muốn viết truyện đủ làm mình sướng mà vẫn không xa lịch sử quá nhiều.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

có gì đóng góp mong bạn chỉ giáo thêm.

Ẩn danh

Dark

Trả lời

3 tháng trước

Nếu bạn muốn viết thể loại này thì có thể hỏi cách viết truyện liên quan đến lịch sử mà không vi phạm luật pháp trên Google hoặc chatGPT để có kinh nghiệm chuẩn nhất, vì nội dung này khá nhạy cảm. Mình tạm ẩn khỏi trang chủ, khi sửa lại xong thì bạn có thể đổi lại danh mục Truyện Voz.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

cảm ơn ad.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Mình có nghiên cứu chat gpt hỏi gg thì nếu viết Quang Toản trở thành minh quân. Triều Tây Sơn không sụp đổ mà phát triển huy hoàng. Đánh Nam dẹp Bắc sau đó đem quân ra đồn trú tại biển Đông thì đều được. Miễn sao không viết xúc phạm danh nhân. Không viết kiểu Tây Sơn kéo dài tới tận mấy trăm năm sau( sau 1945). Về cơ bản mình thấy tiếc di sản dở dang nên viết tiếp, dù có thể nó không hay. Nhưng muốn vẽ thật đẹp về các anh hùng, võ tướng như Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Tây Sơn Tứ Kiệt, đặc biệt là Hoàng Tử Quang Thuỳ - người theo cha đánh Nam dẹp Bắc đi sứ nhà Tống, sau này dù cầm binh tướng Vua cha di chiếu truyền ngôi cho Quang Toản mới 10 tuổi vẫn bảo vệ em trai ( Vua Cảnh Thịnh ) tới cùng. Đến khi dẫn em chạy bị quân Nguyễn vây rát chọn treo cổ để bảo toàn khí tiết. Mình viết theo sự thật lịch sử thậm chí trích từ Đại Việt Sử Ký toàn thư. Viết họ anh dũng hơn đẹp hơn và không chém giết lẫn nhau như trong lịch sử.

Ẩn danh

Dark

3 tháng trước

Ừm bạn viết sao tuân thủ luật pháp là được. Có gì không ổn mình góp ý sau.