Logo
Trang chủ

Chương 32: Long Quy Đại Thành Đô

Đọc to

Nam Hà, 

Trấn Bình Khang,

Thành Diên Khánh.

Mùa Thu năm đó, ánh chiều muộn rải vàng những dãy núi xanh thẫm của vùng Bình Khang, gió biển Nha Trang thổi qua những triền cát trắng.

Trên con đường đất đỏ men theo sông Cái, một đoàn ngựa phi nước kiệu được dẫn đầu bởi một vị trung niên tuổi tứ tuần. Kẻ đó mặc nội giáp vừa nhìn đã biết chẳng phải hạng người tầm thường. Ánh mắt hắn kiên định tinh anh thế nhưng lại nhỏ dài xếch nhẹ lên tạo cảm giác là kẻ không từ thủ đoạn. Đoàn người ngựa có cả đám người Tây Dương cao lớn mắt xanh mũi lỏ, họ đã đi quan sát địa thế nơi đây rất nhiều ngày.

Cuối ngày cả đoàn dừng lại trên một mỏm núi, Nguyễn Vương hướng ánh mắt nhìn về phương Bắc mà ngẫm nghĩ. Mấy người ngoại quốc đang cúi đầu phác thảo thứ gì đó trên tấm bản đồ. Dưới chân nơi họ đứng ruộng lúa xanh mướt đan xen làng mạc tiêu điều.

Ở nơi đám người đứng phóng tầm mắt nhìn ra xa, hướng Bắc có dãy núi Hòn Giao dựng đứng, hướng Đông một vùng nước xanh biếc hướng ra cửa biển Nha Trang. Nơi đây cảnh đẹp hữu tình thế nhưng cũng là lối mà quân địch có Thuỷ quân mạnh dễ dàng men theo bờ tấn công.

Nhiều ngày sau, trong phủ Đông Cung dựng nơi đất Bình Khang. Nguyễn Vương cùng đám tướng lĩnh nhìn vào tấm bản đồ khổ lớn trên bàn. Hai viên sĩ quan pháp là Olivier de Puymanel và Jean-Marie Dayot đang say sưa giảng giải:

- Nguyễn Vương! - Oliver nói bằng thứ tiếng Việt khá rõ ràng:

- Sau nhiều ngày quan sát, tôi cùng sĩ quan Jean đã phát hiện Bình Khang này là yết hầu. Đất này thích hợp xây dựng một toà thành trì nhằm đánh lâu dài. Phía tây dựa núi, phía đông ra biển, phía bắc là đường qua đèo Cả. Nếu dựng một thành theo lối Vauban ở đây, quân của ngài có thể chặn mọi đòn đánh của Bách Việt.

Viên sĩ quan Jean Marie Dayot liền chỉ vào bản đồ:

- Toà thành này sẽ được xây dựng theo phong cách Tây Âu. Khác hẳn lối dựng luỹ đất hay xây thành phương Đông trước đây. Ngài nhìn vào đây!

Tên ngoại quốc gõ lên một điểm được đánh ký hiệu và nói:

- Khu đất này có phần nhô cao hơn so với xung quanh. Người phương Đông các ngài gọi nó là thế Quy Bối. Từ chỗ này chúng ta sẽ dựng lên một toà thành, các góc thành được đắp nhô ra ngoài chúng ta gọi đó là Pháo Đài Góc. Mỗi hướng sẽ có từ 3 đến 5 Pháo Đài Góc đủ rộng rãi để làm chỗ trú quân, đặt đại pháo lên. Trên tường thành được dựng đủ rộng để quân lính có thể di chuyển và phòng thủ thuận lợi. Một khi xây xong dù quân Bách Việt có trăm lần xung kích cũng khó lòng phá được.

Lúc này Hoàng Tử Cảnh bên cạnh vốn là người nhân nghĩa lúc này liền can:

- Bẩm cha, việc xây đại thành xin ngài hãy để cân nhắc kỹ. Để xây thành này phải cần một lượng lớn dân phu, vật liệu cùng tiền bạc. Đại chiến Quy Nhơn vừa rồi chúng ta đã dốc sạch nếu lại xây thành e rằng lòng dân oán thán.

Nguyễn Anh im lặng một lát rồi quay qua nhìn Hoàng Tử Cảnh trong ánh mắt có chút không hài lòng:

- Muốn khôi phục cơ nghiệp, trước hết phải giữ được cửa ngõ Nam Trung Bộ. Nếu mất Bình Khang, Quân Bách Việt đánh vào Gia Định mà chẳng tốn sức. Ta cho mi theo ngài Bá Đa Lộc đi Tây Dương về để ngươi học cái tiến bộ của họ. Chẳng phải để mi học cách nịnh bợ dân chúng.

Cảnh nghe thế liền trong lòng không cho là đúng nhưng cũng đành cúi đầu xin nghe.

Nguyễn Anh nhìn còn trai trưởng suy nghĩ một lúc rồi bảo:

- Mi ở Tây Dương nhiều năm nay giờ là lúc đứng ra giúp nước.

Những ngày sau đó Nguyễn Vương ra lệnh cho Đông Cung Hoàng Tử Cảnh cùng Olivier de Puymanel và Jean-Marie Dayot làm tổng chỉ huy. Bọn tướng sĩ Gia Định, dân phu khắp nơi đem về bên dưới đều được tuỳ ý điều động.

Để xây đại thành Nguyễn Vương liền ra một loạt lệnh sách nhiễu dân chúng. Ông cho dỡ nhà cửa, phá bỏ hết ruộng lúa hoa màu, bắt ba mươi nghìn dân công quanh vùng đi làm thành cho Vua. Để đủ chi phí dựng thành Nguyễn Vương vào Gia Định liên lạc với các thương nhân người Hoa vốn rất hận Đông Sơn khi năm xưa bị Đông Sơn Vương Hồ Nhạc giết cả vạn người. Nguyễn Anh ký nhiều sắc lệnh chia đất cùng với hàng loạt ưu đãi trước mắt cho Hoa Kiều để đổi lại ngân lượng.

Tất cả nhân lực, vật lực từ phương Nam đều được Nguyễn Vương dồn về Bình Khang dựng đại thành Diên Khánh bất chấp dân chúng oán than. 

Sau nhiều năm tháng đổ ra không biết bao nhiều công sức tiền của. Ngày nọ, thành Diên Khánh chính thức thành hình dáng. Từ xa nhìn về như ngọn núi lớn chắn ngang đất Bình Khang.

Thành xây theo hình đa giác có chu vi lên tới mười nghìn thước, rộng hơn năm trăm mẫu vuông có sáu cổng thành cao gần mười thước. Trên các cổng thành dựng lầu tứ giác có mái âm dương uốn cong, quân đồn trú vào đại pháo được bố trí trên lầu cao. Phía bên trong thành cho xây dựng Hoàng Cung nằm trung tâm, bên trái là dinh Tuần Vũ, phía sau là dinh Án Sát, sâu trong phía sau nữa là dinh Lãnh Binh, phía dưới là dinh Tham Tri, ngoài ra còn có hệ thống nhà kho, nhà lao...Quân đồn trú tại đây lên tới mấy vạn dù bị bao vây dài ngày cũng có thể chống lại. Kết hợp cùng Thuỷ Binh, Bộ Bình đóng lân cận Diên Khánh trở thành chốt chặn sẵn sàng cho đại chiến.

Lại nói để xây nên toà thành xương máu dân phu ngã xuống không biết bao nhiêu cho kể xiết. Dân chúng quanh vùng vốn mang ơn các đời Chúa Nguyễn tới lúc này lấy làm thống hận Nguyễn Anh. Sau lần xây đại thành này ở vùng đất Nam Trung Bộ này lòng dân xem như mất hết, Nguyễn Vương lúc này chỉ còn nhận được sự ủng hộ của đám thương nhân người Hoa vốn nhận được nhiều lợi ích mà tranh thủ vơ vét. Dân cư Nam Bộ chịu sự áp bức của các thương nhân, chủ đồn điền người Hoa và Tây Dương do Nguyễn Vương hậu thuẫn cũng bắt đầu rục rịch.

Nguyễn Vương lúc này nào quan tâm tới điều đó. Trong mắt hắn kẻ muốn làm nên đại sự đâu thể câu nệ tiểu tiết, miễn xây được thành lớn và nắm được sự ủng hộ của người Hoa và phương Tây. Đám dân đen sao lật nổi sống gió gì, từ xưa tới nay Anh tôn sùng đạo lý "Quân sử thần tử, thần bất tử bất trung, Phụ sử tử vong, tử bất vong bất hiếu." Ngồi trên Ngai cao trong Hoàng Cung, bên dưới mỹ nhân ca múa, quần thân thưởng rượu Nguyễn Vương cười lớn:

- Ta muốn ban tên cho thành này là Long Quy Đại Thành Đô. Là nơi Long Ngự Quy Bối. Để cho oai hùng vang động khiến muôn phương quy phục.

Bá quan văn võ bên dưới cho là phải ai nấy chắp tay chúc tụng. Chỉ có Đông Cung là Hoàng Tử Cảnh ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng có điều không vui dù đã ra sức làm giảm máu xương dân chúng thế nhưng lệnh Vương khó cãi. Nguyễn Vương ngồi trên ghế rồng nhìn xuống thấy Đông Cung ngồi uống rượu xuông. Trong cơn say mặt mày buồn rầu liền lấy làm tức giận.

Ít lâu sau Nguyễn Vương cho gọi Đông Cung Hoàng Tử Cảnh vào mà hỏi về đạo trị quốc. Thấy Cảnh chỉ toàn nói điều nhân nghĩa Anh tức giận mà cười:

- Vốn ta luôn khinh thị Huệ khi sinh ra Quang Thuỳ chả ra làm sao, suốt ngày lòng dạ đàn bà chỉ nói mấy điều nhân nghĩa nào ngờ...Ha Ha!

Cảnh vốn theo Bá Đa Lộc từ bé lại thêm các hiệp ước đã ký trước đây với người Pháp nên Nguyễn Vương có lòng đề phòng từ xưa. Ngặt một nỗi đứa con trai thứ hai năm đó đánh Quy Nhơn chết trong tay Đông Sơn Vương Hồ Nhạc. Nay thấy hắn thiếu đi lòng dạ của kẻ gian hùng liền lấy làm thất vọng. Dù khi chiếm được thành Quy Nhơn đã lăng trì sạch sẽ dư đảng Đông Sơn Vương tuy nhiên mỗi lần nhắc tới chuyện này Nguyễn Vương hận Hồ Nhạc không thôi.

Sau ngày hôm đó Đông Cung Hoàng Tử Cảnh được Nguyễn Vương giao cho nhiệm vụ mới. Vị Đông Cung năm nay tuổi hai mươi nhiều sau năm lưu lạc Tây Dương được Anh điều ra Đông Hải hợp tác với băng Hải Tặc Hà Huỷ Văn vốn là dư Đảng Bạch Liên Giáo xây dựng thế lực ở đây.

Nguyễn Anh cũng chung tư tưởng với Thiên Cổ Hoàng Đế và cả Hoàng Đế Cảnh Hưng hiện tại. Nguyễn Vương cũng rất coi trọng chủ quyền Biển Đông Hải. Dù ban đầu hắn thu phục Hải Tặc Hà Hỷ Văn có ý chống lại thế lực của nhóm Tàu Ô của Thiên Cổ Nhất Đế do Hồng Kỳ Vương Trịnh Thất đứng đầu. Thế nhưng theo thời gian dần hiểu ra tầm quan trọng nếu nắm giữa biển Đông Hải nên lần này hắn liền sai con trai trưởng là Đông Cung Hoàng Tử Cảnh đích thân cầm đầu.

Còn việc triều chính hắn cho vời con trai thứ là Phúc Đảm. Dù hơn mười tuổi nhưng Hoàng Tử Đảm đã lộ rõ tính các ác độc thích chém giết sát phạt. Đảm theo các tướng Gia Định mà cầm quán đánh trận từ bé, phong thái quyết đoán có dáng dấp của bậc Quân Vương áp đảo quần hùng sau này. Tuy có phần cực đoan nhưng lại hợp lý của Nguyễn Vương về người kế vị.

___

Phượng Hoàng Trung Đô

Sau chuyến gặp gỡ Bạch Vân Tiên Ông Nguyễn Bỉnh Khiêm trở về, Hoàng Đế Cảnh Hưng tiếp tục cùng các nhân sĩ của Bách Khoa Học Viện nghiên cứu sâu thêm về hiện đại hoá vũ khí cùng một số mảng trọng yếu. 

Hoàng Đế sau khi hồi cung lập tức hướng về xưởng vũ khí. Hắn vừa xuống ngựa lập tức một trung niên tóc hoa râm, mặt mày vui mừng vội vã chạy tới:

- Bệ Hạ! Bệ Hạ! 

Đại sư đúc súng tên chữ Hồng lúc này tay cầm khẩu súng thiết kế mới trên tay. Những năm qua Hoả Thương được đưa vào sử dụng trong quân đội Bách Việt từ lâu thế nhưng vẫn còn có nhiều điểm hạn chế trên chiến trường.

Nhìn khuôn mặt hớn hở như muốn nhảy sổ vào lòng mình của vị Hồng Đại Sư tuổi đã ngoài năm mươi này Hoàng Đế cũng có chút giật mình:

- Hồng Đại Sư, có gì từ từ nói!

Vị đại sư đúc súng lúc này mới nhận ra sự thất thố của mình hắn ta khựng lại:

- Xin Bệ Hạ thứ tội, Ngài nhìn...

Cảnh Hưng Hoàng Đế lúc này mới ngó xuống vật trên tay hắn. Một khẩu Hoả Thương được thiết kế bộ phận điểm hoả tự động phía sau, phần nòng súng được thiết kế dài ra.

- Bệ Hạ, trước đây đạn bắn ra có độ lệch rất lớn lại không bay được quá xa. Sau khi chúng thần nghe lời ngọc của Bệ Hạ đã thử làm nòng dài ra cùng với tạo thêm rãnh xoắn bên trong. Khẩu Hoả Thương này hiện tại có tầm bắn và độ chuẩn xác cao hơn. 

Hoàng Đế Cảnh Hưng đi theo đám Hồng Đại Sư vào chỗ thử súng. Cầm khẩu súng mới trên tay hắn ngắm vào hồng tâm.

- Đoàng!

Một tiếng nổ lớn, viên đại đâm xuyên qua tấm bia phía xa.

- Ha Ha! Tốt tốt lắm.

Hoàng Đế Cảnh Hưng hào hứng bóp cò liên tục, đáp lại hắn chỉ có tiếng lẫy kêu khô khốc. Lúc này hắn mới chợt nhớ ra súng thời này chỉ có thể bắn từng viên một.

Hoàng Đế rơi vào trầm tư, các Đại Sư trong xưởng đúc súng nhìn nét mặt của hắn lúc này ai nấy nín thở. Hồng Đại Sư mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống từng đợt, người ta bảo gần Vua như gần cọp. Mặc dù từ trước đến nay chưa từng thấy Hoàng Đế ra lệnh chém giết những nhân tài ở Bách Khoa Học Viện, thậm chí những kẻ làm không kịp cái gọi là "KPI" gì đó theo lời ngài ấy bảo, hậu quả cũng chỉ bị phạt chạy mấy chục vòng sân. Khi có kẻ tái phạm sang lần hai lập tức bị hạ cấp xuống làm nhân viên cấp thấp. Đồng nghĩa với việc các đãi ngộ trước đó không còn nữa khiến ai nấy cố gắng không thôi.

Khoảng thời gian cháy hết một nén nhang, Hoàng Đế Cảnh Hưng mới ngó lại, giọng ngài thật trầm:

- Hồng Đại Sư, các ngươi có từng nghĩ về vấn đề làm Hoả Thương có thể bắn liên tục nhiều viên giảm đi thời gian nạp đạn không?

Đề xuất Kiếm Hiệp: Đại Đường Song Long (Dịch)
Quay lại truyện Phượng Hoàng Trung Đô
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Thành Hoàng Văn

Trả lời

1 tháng trước

Bạn cũng viết về tiểu thuyết nhà Tây Sơn à, mình cũng thế, trùng hợp là cả mình và bạn đều chọn năm 1792 và đều là đề tài xuyên không. Nhưng tiểu thuyết của mình là xuyên không cả một ngôi trường 1000 con người về năm 1792 luôn https://rookies.vn/truyen/ngoi-truong-xuyen-khong-1000-song-sot

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

1 tháng trước

Hình như mình có nhìn thấy bài bạn viết sẽ viết chủ đề này trên nhóm nào ở facebook. Có bình luận ủng hộ, góp ý nữa thì phải, bạn viết được mấy phần chặng đường rồi?

Ẩn danh

Thành Hoàng Văn

1 tháng trước

Mình viết đến ngày thứ năm sau dịch chuyển rồi bạn, giờ đang cố gắng giải quyết bài toán lương thực và nước uống, đã có 2 cuộc đụng độ với nhóm dân quân Tây Sơn rồi, 1 lần ngoài trường, 1 lần trong trường, đã có những người tử nạn đầu tiên. Vấn đề điện cũng đang dần giải quyết nhờ vào ắc quy và máy phát điện, cái nan giải ở đây là làm sao có thể nuôi sống chừng đó gần 1000 con người được, cái này rất khó

Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

HAYYYYYYY, hấp dẫn quá thớt ơi, tui cũng đọc nhiều bộ người Việt làm về xuyên không rồi nhưng đa phần là viết theo một lịch sử mới và rất ít đụng đến sử ta nên đọc một hồi thì cứ như mấy truyện của Trung , mới đọc được 6 chương thôi nhưng thấy hấp dẫn quá mong thớt sớm ra thêm .

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn khích lệ của bác. Cơ bản xây dựng xong cốt truyện rồi mà mấy nay đang nghiên cứu lại cuốn Ngàn năm mũ áo của tác giả Trần Quang Đức để ráng viết gần đúng trang phục, kiểu buộc tóc thời Tây Sơn. Với mấy cuốn viết về cách xưng hô, giả sử cùng với Đại Việt Sử Ký Toàn Thư để ráng viết cho chuẩn. Muốn viết truyện đủ làm mình sướng mà vẫn không xa lịch sử quá nhiều.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

có gì đóng góp mong bạn chỉ giáo thêm.

Ẩn danh

Dark

Trả lời

3 tháng trước

Nếu bạn muốn viết thể loại này thì có thể hỏi cách viết truyện liên quan đến lịch sử mà không vi phạm luật pháp trên Google hoặc chatGPT để có kinh nghiệm chuẩn nhất, vì nội dung này khá nhạy cảm. Mình tạm ẩn khỏi trang chủ, khi sửa lại xong thì bạn có thể đổi lại danh mục Truyện Voz.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

cảm ơn ad.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Mình có nghiên cứu chat gpt hỏi gg thì nếu viết Quang Toản trở thành minh quân. Triều Tây Sơn không sụp đổ mà phát triển huy hoàng. Đánh Nam dẹp Bắc sau đó đem quân ra đồn trú tại biển Đông thì đều được. Miễn sao không viết xúc phạm danh nhân. Không viết kiểu Tây Sơn kéo dài tới tận mấy trăm năm sau( sau 1945). Về cơ bản mình thấy tiếc di sản dở dang nên viết tiếp, dù có thể nó không hay. Nhưng muốn vẽ thật đẹp về các anh hùng, võ tướng như Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Tây Sơn Tứ Kiệt, đặc biệt là Hoàng Tử Quang Thuỳ - người theo cha đánh Nam dẹp Bắc đi sứ nhà Tống, sau này dù cầm binh tướng Vua cha di chiếu truyền ngôi cho Quang Toản mới 10 tuổi vẫn bảo vệ em trai ( Vua Cảnh Thịnh ) tới cùng. Đến khi dẫn em chạy bị quân Nguyễn vây rát chọn treo cổ để bảo toàn khí tiết. Mình viết theo sự thật lịch sử thậm chí trích từ Đại Việt Sử Ký toàn thư. Viết họ anh dũng hơn đẹp hơn và không chém giết lẫn nhau như trong lịch sử.

Ẩn danh

Dark

3 tháng trước

Ừm bạn viết sao tuân thủ luật pháp là được. Có gì không ổn mình góp ý sau.