Logo
Trang chủ

Chương 33: Linh Trà Phong Hiền

Đọc to

Hồng Đại Sư nghe vậy lâm vào trầm tư, quả thực điều đó không phải hắn chưa từng nghĩ tới. Thế nhưng Hoả Thương thời đại này vốn có nhiều bất lợi so với cung nỏ. Mặc dù có sức sát thương kinh người cùng với người sử dụng không phải huấn luyện quá lâu thế nhưng dùng cơ chế nạp đạn cũ kỹ.

Khi loạt đạn đầu tiên bắn ra cần mất một khoảng để nhồi thuốc súng và nạp đạn từ đầu nòng, trong thời gian đó cần người bảo hộ nếu không chết tới bao nhiêu lần.

Sau khi Bách Khoa Thư Viện sáng tạo ra cơ chế điểm hoả, nạp đạn phía sau, rút ngắn quãng thời gian nạp đạn khai hoả. Hoả Thương từng bước trở thành thứ vũ khí chính được trang bị trong quân đội Bách Việt.

- Bệ Hạ!

Hồng Đại Sư lúc này tiến lại gần cúi đầu, hắn biết vị Hoàng Đế này không bao giờ nói lời thừa thãi. Quả nhiên Hoàng Đế Bệ Hạ không khiến lão thất vọng.

Cảnh Hưng lấy ra cây bút đặc biệt, bắt đầu phác thảo sơ qua:

- Ngươi hãy thử gắn các viên đạn lên một dải băng vải cách đều nhau. Sau đó dùng cơ cấu "kéo băng kẹp lấy méo băng đạn".

Hoàng Đế lúc này chỉ vào một bộ phận lẩy cò rồi nói tiếp:

- Khi viên đạn đầu tiên bắn ra, sẽ tạo một lực đẩy về phía sau. Bộ phận này dùng cơ cấu "kéo băng vải" gạt lẫy kéo viên đạn tiếp theo vào vị trí nòng. Khi đẩy khoá nòng từ sau lại và khai hoả sẽ tiếp tục tạo lực đẩy ra sau đem viên đạn tiếp theo trên băng vải vào nòng... Cứ thế lặp lại.

Hoàng Đại Sư cùng đám nhân sĩ dưới trướng lúc này mắt mở to mắt. Giọng Hoàng Đế vang lên bên tai hắn:

- Cái này làm được chứ?

Một đám lão già nở nụ cười ngờ nghệch gật đầu lia lịa:

- Dạ bẩm, hẳn là được! Được ạ!

Hoàng Đế Cảnh Hưng lúc này mới thở ra. Các viên quan và nhân sĩ dưới trướng Hoàng Đế những năm qua vốn đã quen với việc Hoàng Đế đưa ra ý tưởng sơ bộ, còn lại giao cho họ nghiên cứu chuyên sâu thế nên ai làm việc nấy không còn bỡ ngỡ như trước. 

Không ít lần những ý tưởng của Hoàng Đế đi vào ngõ cụt bởi công nghệ thời bấy giờ không cho phép khiến Bách Khoa Học Viện tốn rất nhiều thời gian cùng tài lực. Thế nhưng mỗi một phát minh mới đều làm thay đổi lớn lao, điều đó khiến trên dưới Bách Khoa Thư viện xem Hoàng Đế như thần nhân.

Hắn ở xưởng súng tới sẩm tối mới chịud rời đi.  Hoàng Đế sau khi mặt dày mà xin được Linh Trà từ tay Bạch Vân Tiên Ông liền chia làm ba phần. Ngay tối hôm đó hắn lập tức pha ra gọi bốn vị cung phi vào:

- Các vị Ái Phi, Linh Trà này có công dụng kỳ diệu lắm. Do Trẫm tài năng đức độ hơn người nên vị Tiên Ông trên đỉnh núi kia yêu mến mà tặng! Ha ha!

- Hihi! - Lưu Ly Cung Phi nhớ tới thái độ vô sỉ của Hoàng Đế lúc sống chết xin bằng được Linh Trà về cho các nàng liền che miệng cười. 

Ở thời đại này thật hiếm có bậc trượng phu nào lại vì người phụ nữ của mình giống như hắn. Đặng Gia là Vua một nước muốn mỹ nhân dạng gì chẳng có. Trong lịch sử chẳng bao giờ thiếu các vị Cung Phi được Hoàng Đế sủng ái một thời gian ngắn rồi sau đó nhanh chóng bị ghẻ lạnh vì có thêm hồng nhan mới.

Nghĩ tới đây Lưu Ly Cung Phi liền nhìn sang Hoàng Đế với ánh mắt nhu tình khiến hắn giật mình.

"Phụ nữ thời đại nào cũng thật khó hiểu, tự dưng nhìn ta kiểu thế??? Đẹp trai khổ quá đi mà. He he!"

Hoàng Đế nghĩ thầm tự thẩm xong xuôi vội vã thúc dục mấy vị Cung Phi uống trà. Các nàng uống xong ai nấy liền đi lấy gương ra vội vã soi rồi hỏi hắn:

- Bệ Hạ! Thần thiếp có đẹp ra không?

- Bệ Hạ! Thấy khí chất của thiếp của thay đổi không?

- Bệ Hạ!...

- Bệ Hạ!...

Hoàng Đế Cảnh Hưng lúc này hai tay ôm đầu, khuôn mặt  khó coi mà nghĩ thầm. Phụ nữ thời đại nào cũng ám ảnh với vẻ bề ngoài quá thể. Các nàng năm nay mới mười tám đôi mươi đã vậy rồi.

Sau khi được Lưu Ly giải thích lợi ích của việc sử dụng Linh Trà, bốn vị cung phi liền vây kín Hoàng Đế mà hôn lên mặt hắn.

- Bệ Hạ! Chưởng Giám Quan Ngô Tuấn cùng Công Bộ Trần Văn Thái xin cầu kiến! - Phía ngoài lúc này vang lên thanh âm của tiểu thái giám.

Các vị Cung Phi lúc này biết hắn có chuyện quan trọng liền lui ra ngoài. 

Một lúc sau Chưởng Giám Quan Ngô Tuấn bước vào, theo sau là một vị lão nhân mái tóc đã điểm bạc nơi thái dương, làn da rám nắng. Có lẽ bởi quanh năm ở bến cảng và xưởng thuyền. 

- Hoàng Thượng Vạn Tuế! Vạn Tuế ! Vạn Vạn Tuế!

- Các ái khanh bình thân!

- Dạ bẩm Hoàng Thượng! Thần theo lệnh ngài đã đưa vị Công Bộ Trần Văn Thái dưới trướng Tổng Trấn Bình Định Trần Văn Kỷ về đây ạ!

Hoàng Đế Cảnh Hưng nhìn xuống vị Công Bộ mỉm cười hoà ái. Theo tin tức mật thám của TC 02 báo cáo Công Bộ Thái mới ngũ tuần chi niên thế nhưng có bệnh ẩn nhiều năm lại thêm công việc cường độ cao thế nên nhìn như đã tuổi ngoài thất thập.

Công Bộ Thái lúc này cũng ngẩng đều lên nhìn lên ngai vàng đánh giá vị Hoàng Đế trước mặt. Cảnh Hưng Đế trên ngai cao nhìn hắn cười hoà ái, dáng ngồi đoan chính, ánh mắt bình thản mà kiên định.

"Đây là vị Hoàng Đế hoang dâm bỏ bê Quốc sự mà người đời tô vẽ củi mục tới mức mọi việc đều do Quốc Công Tiết Chế Quang Thuỳ cùng mấy vị trọng thần trong Hội Đồng Quản Trị lo hết đây sao?"

Công Bộ Thái lại nhớ thái độ cung kính của Chưởng Giám Quan Ngô Tuấn ban nãy. Ai nấy cũng đều biết trong triều đình hiện tại Chưởng Giám Quan không chỉ phụ trách việc trong ngoài Hoàng Cung, mà đích thân vị giám quan này nắm giữ hai vạn Cấm Vệ Quân. Đáng sợ hơn nữa Ngô Tuấn còn đứng đầu TC02 - Nhị Sát Ty. Một bộ có người trải khắp chuyên bí mật điều tra, thẩm vấn và trừng trị quan lại, có quyền tiền trảm hậu tấu.

Tất cả các vụ án do Nhị Sát Ty tiến hành đều tuyệt đối không cần xin ý kiến Quốc Công Tiết Chế hay hội đồng quản trị triều đình chỉ Hoàng Đế mới có thể can thiệp. Bởi thế quan viên trong triều sợ Ngô Tuấn như sợ cọp.

Người đời đồn đại Chưởng Giám Quan Ngô Tuấn, Thái Uý Phạm Công Hưng cùng Tứ vị trọng thần trong Hội Đồng Quản Trị là sáu cây cột trụ chống giữ giang sơn của Hoàng Đế cả trong lẫn ngoài.

- Công Bộ Thái! Trẫm nghe nói nhà người vì giang sơn của Trẫm mà ngày đêm dốc sức trong xưởng đóng tàu. Hàn khí nơi đầm Thị Nại ngấm vào cốt tủy suốt mấy chục năm dần lan vào ngũ tạng. 

Hoàng Đế lấy mẩu nhỏ cánh trà vừa pha vừa nói chuyện khiến Chưởng Giám Quan liếc nhìn từng dòng linh khí trong chén ngọc toát ra lấy làm hiếu kì. Còn vị Công Bộ Thái thì mồ hôi lạnh đổ ra ướt đẫm lưng. 

Trần Văn Thái đang cố vắt óc nghĩ xem những năm qua mình dính phải lỗi lầm nào thì giọng Hoàng Đế lại vang đều:

- Ta nghe nói ái khanh cứ trái gió trở trời là toàn thân ê ẩm đi đứng khó khăn. Mỗi đêm khi gió biển thổi qua song cửa cơn đau như hàng trăm mũi kim châm từ lưng xuống gót thì lấy làm xót.

Nghe đến đây Công Bộ Thái không tự chủ được mà khuỵ gối, đầu cúi thấp gõ xuống sàn mà rằng:

- Dạ khởi bẩm Bệ Hạ. Ti chúc mấy chục năm qua luôn cúc cung tận tuỵ chưa từng hai lòng với Bách Việt ta!

Hoàng Đế thấy thái độ của Công Bộ Thái cũng thầm giật mình. Hắn quên mất rằng ở triều đại này một vị quan làm công tác hậu cần có tài giỏi ra sao cũng không thể nào nổi bật so với hằng hà danh tướng cầm quân đánh trận. Bỗng nhiên bị Hoàng Đế triệu vào hắn không sợ hãi mới lấy làm lạ.

- Ha ha! Ái Khanh đứng lên đi! Lần này Trẫm cùng năm vị Cung Phi đi du ngoạn nhân gian vô tình được một vị Tiên Ông trên đỉnh núi lạ xuất hiện tặng một loại Linh Trà. Trà này hấp thu nhật nguyệt thế gian kẻ luyện võ uống vào sẽ gia tăng một tầng cảnh giới. Người thường uống vào sẽ kiện tráng thân thể, trị được bách bệnh. Trẫm uống thử liền có sức mạnh nghìn cân liền nhớ tới các vị Ái Khanh đang ngày đêm lao lực vì xã tắc mà vội trở về ngay!

Hoàng Đế chậm rãi kể chuyện rót Linh Trà làm hai chum nhỏ đưa về phía Chưởng Giám Quan Ngô Tuấn cùng Công Bộ Thái.

Chưởng Giám Quan Ngô Tuấn không chút mảy may suy nghĩ lập tức uống vào rồi ngồi xếp bằng dưới sảnh. Thấy thế Công Bộ Thái tay run rẩy cầm chum trà uống vào giọng không dấu nổi sợ hãi:

- Thần tạ...tạ Hoàng Thượng ban...thưởng Ngự Trà!

Trần Văn Thái uống vào lập tức cảm thấy một luồng khí chạy dọc cơ thể. Miệng bất giác buông tiếng rên nhỏ. Một lúc sau hắn cảm thấy trong người linh hoạt, tai mắt tinh anh, đầu óc cũng minh mẫn hơn. Chứng hàn khí chẳng rõ thế nào nhưng thấy tình trạng cơ thể tốt lên liền vui mà mừng rớt nước mắt.

- Thần tạ Long ân. Gia tộc họ Trần của hạ thần nguyện đời đời kiếp kiếp đầu rơi máu chảy vì Bệ Hạ dù chết không từ!

- Ha ha! Ái Khanh đứng lên đi! - Hoàng Đế cười lớn nhìn vị Công bộ Thượng thư kiêm thống quản các doanh thủy quân của Nhà Nguyễn về sau này.

Trong thời không kia bởi Hoàng Đế Cảnh Hưng bất tài, triều đình chia năm sẻ bảy. Hoàng Đế là con rối vô tình giết hại rất nhiều trung thần, Trần Văn Thái vốn là tướng dưới quyền Đông Sơn Vương Hồ Nhạc. 

Năm đó khi Thái Uý Phạm Công Hưng đánh đuổi Nguyễn Anh giải vây Quy Nhơn đã tiện tay thu hồi luôn binh quyền cùng kho tàng của Đông Sơn Vương. Sau lần đó Hồ Nhạc uất ức mà chết. Các tướng dưới trướng Đông Sơn Vương nhiều người quy hàng Nguyễn Vương.

Vị Công Đốc Thái này đã làm được điều thần kỳ từng bước khiến Thuỷ Quân Nhà Nguyễn vượt qua Thuỷ Quân Đông Sơn, lực lượng vốn là niềm kiêu hãnh bởi sức mạnh vượt trội trước đây.

Ở hiện tại Đông Sơn Vương chiến tử cả nhà bị Nguyễn Vương lăng trì. Hoàng Đế Cảnh Hưng truy phong làm Khởi Tổ Văn Hoàng Đế khiến các danh tướng dưới quyền Đông Sơn Vương cảm động không thôi.

- Bệ Hạ! - Chưởng Giám Quan Ngô Tuấn lúc này mới đứng lên.

- Haha! Ái Khanh thấy sao?

- Thần cảm tạ Bệ Hạ. Thần gặp bình cảnh nhiều nằm chẳng thể ngờ nhờ hồng ân của Bệ Hạ mà phá cảnh. Thần cảm tạ khôn xiết!

- Ha ha ha! Ái Khanh là cánh tay của Trẫm. Ta lấy làm vui thay. Còn 6 cánh Linh Trà này ngươi hãy thay trẫm thưởng cho Quốc Công Tiết Chế Thuỳ, Thái Uý Phạm Công Hưng, Thái Sư Ngô Văn Sở, Phu Thê nhà Thái Phó Quang Diệu - Bùi Thị cùng Đại Tư Đồ Võ Dũng!

- Thần tuân chỉ!

Vị Đốc Công Thái đứng bên cạnh nghe thấy mình được hưởng đãi ngộ ngang các bậc trọng thần liền lấy làm vinh dự. Hoàng Đế Cảnh Thịnh lúc này cũng nhìn qua, giọng uy nghiêm:

- Trẫm đặc chuẩn Công bộ Trần Văn Thái thăng chức Tả Thị Lang Bộ Công, kiêm giữ Đô Đốc Viện Chế Tạo Thủy Quân thuộc Bách Khoa Học Viện chuyên coi việc nghiên cứu, chế tác, đổi mới chiến hạm.

Trần Văn Thái lấy làm vui mừng vội vã quỳ gối cảm tạ. Có lẽ đây là ngày đặc biệt nhất trong đời vị Đốc Công này. 

- Thần Tuân Chỉ! Tạ chủ long ân!

Cũng từ đây Hoàng Đế có thêm một viên cận thần trung tâm. Mảng đóng thuyền vốn nằm trong giới hạn kiến thức của hắn. Những mảng khác hắn còn có thể nghiên cứu, phát triển hoặc chí ít trực tiếp đưa ra ý tưởng. Riêng mảng đóng chiến thuyền đều dựa hết vào tài năng của kỳ nhân dị sĩ dưới trướng. Cũng từ đây Hoàng Đế yên tâm mà giao lại cho Bách Khoa Học Viện.

Nơi Phương Nam xa xôi Nguyễn Vương đang bàn bạc việc quân với các tướng lúc này đột nhiên cảm giác bị mất đi một thứ gì quan trọng. Những năm qua số lần dâng lên cái cảm giác bất an này ngày càng nhiều. Nhất là sau khi hoàn thành Long Quy Đại Thành Đô. Vốn là kẻ cực kỳ nhạy cảm ban đầu Nguyễn Vương dự định sẽ đích thân trấn giữ tại đây, nhưng sau đó hắn đổi ý để con trai hắn là Hoàng Tử Đảm cùng Tôn Thất Hội ở lại. Hắn quay lại Gia Định là nơi họ Nguyễn được ủng hộ lớn từ thương nhân người Hoa lẫn những kẻ có thế lực mà ngự ở đó.

Một buổi chiều nọ Thánh chỉ từ Phượng Hoàng Trung Đô ban ra phong Quốc Công Tiết Chế Quang Thuỳ làm nhiếp chính. Hoàng Đế Cảnh Hưng vi hành du ngoạn Bắc Nam để thấu hiểu nỗi khổ của muôn dân.

Tin tức truyền tới dân chúng ai nấy lắc đầu vì vị Hoàng Đế chỉ biết du ngoạn này. Thế nhưng có Quốc Công Tiết Chế làm nhiếp chính dân chúng lại lấy làm vui mừng.

Còn hắn kẻ đang bị người đời chê cười đang đứng trên boong thuyền mặc một bộ trang phục kỳ lạ, mặt nạ hai màu vàng đen gắn lên mặt. Gió Đông Hải thổi qua làm vạt áo tung bay.

Đề xuất Tiên Hiệp: Quái Vật Tới Rồi
Quay lại truyện Phượng Hoàng Trung Đô
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Thành Hoàng Văn

Trả lời

1 tháng trước

Bạn cũng viết về tiểu thuyết nhà Tây Sơn à, mình cũng thế, trùng hợp là cả mình và bạn đều chọn năm 1792 và đều là đề tài xuyên không. Nhưng tiểu thuyết của mình là xuyên không cả một ngôi trường 1000 con người về năm 1792 luôn https://rookies.vn/truyen/ngoi-truong-xuyen-khong-1000-song-sot

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

1 tháng trước

Hình như mình có nhìn thấy bài bạn viết sẽ viết chủ đề này trên nhóm nào ở facebook. Có bình luận ủng hộ, góp ý nữa thì phải, bạn viết được mấy phần chặng đường rồi?

Ẩn danh

Thành Hoàng Văn

1 tháng trước

Mình viết đến ngày thứ năm sau dịch chuyển rồi bạn, giờ đang cố gắng giải quyết bài toán lương thực và nước uống, đã có 2 cuộc đụng độ với nhóm dân quân Tây Sơn rồi, 1 lần ngoài trường, 1 lần trong trường, đã có những người tử nạn đầu tiên. Vấn đề điện cũng đang dần giải quyết nhờ vào ắc quy và máy phát điện, cái nan giải ở đây là làm sao có thể nuôi sống chừng đó gần 1000 con người được, cái này rất khó

Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

HAYYYYYYY, hấp dẫn quá thớt ơi, tui cũng đọc nhiều bộ người Việt làm về xuyên không rồi nhưng đa phần là viết theo một lịch sử mới và rất ít đụng đến sử ta nên đọc một hồi thì cứ như mấy truyện của Trung , mới đọc được 6 chương thôi nhưng thấy hấp dẫn quá mong thớt sớm ra thêm .

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Cảm ơn khích lệ của bác. Cơ bản xây dựng xong cốt truyện rồi mà mấy nay đang nghiên cứu lại cuốn Ngàn năm mũ áo của tác giả Trần Quang Đức để ráng viết gần đúng trang phục, kiểu buộc tóc thời Tây Sơn. Với mấy cuốn viết về cách xưng hô, giả sử cùng với Đại Việt Sử Ký Toàn Thư để ráng viết cho chuẩn. Muốn viết truyện đủ làm mình sướng mà vẫn không xa lịch sử quá nhiều.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

có gì đóng góp mong bạn chỉ giáo thêm.

Ẩn danh

Dark

Trả lời

3 tháng trước

Nếu bạn muốn viết thể loại này thì có thể hỏi cách viết truyện liên quan đến lịch sử mà không vi phạm luật pháp trên Google hoặc chatGPT để có kinh nghiệm chuẩn nhất, vì nội dung này khá nhạy cảm. Mình tạm ẩn khỏi trang chủ, khi sửa lại xong thì bạn có thể đổi lại danh mục Truyện Voz.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

cảm ơn ad.

Ẩn danh

Chuyện của Đặng [Chủ nhà]

3 tháng trước

Mình có nghiên cứu chat gpt hỏi gg thì nếu viết Quang Toản trở thành minh quân. Triều Tây Sơn không sụp đổ mà phát triển huy hoàng. Đánh Nam dẹp Bắc sau đó đem quân ra đồn trú tại biển Đông thì đều được. Miễn sao không viết xúc phạm danh nhân. Không viết kiểu Tây Sơn kéo dài tới tận mấy trăm năm sau( sau 1945). Về cơ bản mình thấy tiếc di sản dở dang nên viết tiếp, dù có thể nó không hay. Nhưng muốn vẽ thật đẹp về các anh hùng, võ tướng như Tây Sơn Ngũ Phụng Thư, Tây Sơn Thất Hổ Tướng, Tây Sơn Tứ Kiệt, đặc biệt là Hoàng Tử Quang Thuỳ - người theo cha đánh Nam dẹp Bắc đi sứ nhà Tống, sau này dù cầm binh tướng Vua cha di chiếu truyền ngôi cho Quang Toản mới 10 tuổi vẫn bảo vệ em trai ( Vua Cảnh Thịnh ) tới cùng. Đến khi dẫn em chạy bị quân Nguyễn vây rát chọn treo cổ để bảo toàn khí tiết. Mình viết theo sự thật lịch sử thậm chí trích từ Đại Việt Sử Ký toàn thư. Viết họ anh dũng hơn đẹp hơn và không chém giết lẫn nhau như trong lịch sử.

Ẩn danh

Dark

3 tháng trước

Ừm bạn viết sao tuân thủ luật pháp là được. Có gì không ổn mình góp ý sau.