Ông ngoại em là người gốc làng Bắc Biên. Sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo, giống như nhiều trai làng khác, ông không học cao mà ở nhà làm ruộng. Ông là người hiền lành, tốt bụng và dễ gần; rất ít nói nhưng không lầm lì. Là dân sông nước, thú vui từ nhỏ của ông là bơi sông. Ông bơi giỏi lắm, mùa nước lên, ông hay bơi ra giữa dòng để vớt gỗ, hoặc bơi từ bờ nhà em ra bãi giữa. Ngày nào ông cũng ra sông, đông hay hè, nắng hay mưa, chỉ trừ những hôm bão to quá. Chẳng ai biết tại sao ông lại thích ra sông đến thế, và cũng chẳng ai biết ông đi đâu, làm gì ngoài bãi bồi. Những năm tháng lặn ngụp ngoài sông Hồng đã làm ông trở nên ngang tàng, rắn rỏi và đặc biệt ít nói đến kỳ lạ.
Năm ông 13 tuổi, có một bà ăn mày lang thang đến Bắc Biên. Mọi người đồn rằng bà ta là người miền ngược, trước kia đã sống hủ hóa, làng nghi ngờ có thuốc độc, bị phạt vạ và xử chết. May mắn thay, bà còn sống nhưng trong trạng thái tàn tạ. Bà lang thang khắp nơi rồi cuối cùng dạt về đây. Bà ăn mày đi quanh làng xin ăn, cứ thấy trẻ con là lao vào vuốt má rồi cười sằng sặc. Ai cũng tránh xa như tránh tà. Chỉ riêng ông em không hiểu sao lại không sợ chút nào mà thường xuyên cho bà ấy đồ ăn, có lúc là tấm bánh, có lúc là quả ổi, bắp ngô... Cả nhà chẳng ai can dự được.
Ngày trước, sông Hồng rất khác bây giờ, có ba bãi bồi chứ không phải hai. Ngoài hai bãi bây giờ vẫn còn là bãi giữa, và bãi phía Nam bên Hà Nội (bây giờ có làng chài sinh sống); còn một bãi lớn nhất ở phía chân cầu Long Biên, mạn Ngọc Thụy hắt vào trong. Bà ăn mày sống ở bãi đó.
Năm đó, nước sông lên cao, lụt lớn. Thanh niên trong làng gần như kiệt sức, phải đưa gia đình sang làng khác hoặc gia cố nhà để nước khỏi cuốn trôi. Khi nước rút đi, người ta phát hiện bà điên nằm chết kẹt trong bụi tre gần bờ sông. Mặt bà trắng bệnh, bủng beo, lưỡi nâu sì, người trương phềnh, miệng như đang cười giống hồi còn sống. Mọi người đã chôn bà luôn ở gốc tre đó.
Cách mạng về làng, ông em cũng tham gia đi nghe tuyên truyền mỗi tối. Đêm hôm đó, ông em một mình đi bộ về. Đường vào nhà ông phải đi qua khóm tre năm xưa. Là thanh niên vùng sông nước, quanh năm gặp xác chết dạt vào bờ, lại thêm có cách mạng về, ông không tỏ ra sợ hãi. Sau này, vào một lúc hiếm hoi, ông kể lại cho em rằng có lẽ đêm đó đã thay đổi cuộc đời ông.
Khóm tre lòa xòa, ánh trăng chiếu rọi vào càng làm nó kỳ quái hơn. Khi ông vừa bước qua, thì ở chỗ nấm mồ của bà ăn mày có tiếng cười khe khẽ. Không quan tâm lắm, ông tiếp tục đi. Bỗng nhiên, có tiếng gọi giật lại: "T. mày còn tấm bánh nào cho tao không?" Lúc này, ông em bắt đầu cảm thấy sợ. Tiếng cười khe khẽ lại vang lên, to và rõ hơn trước. Trong bụi tre, tiếng bà ăn mày réo tên ông văng vẳng... Trán ông đổ mồ hôi lạnh... Từ đâu đó, một cơn gió sông thổi mạnh, tán tre rạt sang một bên, ánh trăng lọt vào chỗ nấm mồ vô chủ, ông thấy nguyên bó hương nghi ngút. Ngẩng lên cao, bà ăn mày đang đứng trên ngọn cây nhìn ông. Ông kể lại, khoảnh khắc đó tim ông gần như ngừng đập.
Bà ăn mày cười khe khẽ rồi nói với ông: "Mày tốt với tao, tao sẽ lấy vợ cho mày" rồi biến mất...
Trở về nhà, ông em mặt tái nhợt. Từ đó, ông càng trở nên ít nói hơn, và cũng từ đó, ông thường xuyên ra bãi bồi hơn... Vẫn chẳng ai biết ông đi đâu, làm gì cả...
[to be continued]
Xin lỗi các bác vì mạng công ty em hôm nay dở chứng; ông sếp lại có ngày mát trời ngồi phòng làm việc hăng say. Thế nên giờ em mới có điều kiện viết tiếp được...
Đề xuất Tiên Hiệp: Độc Tôn Tam Giới