Mùa Noel năm đó đến, Noel năm nay khác với năm ngoái. Noel năm ngoái tôi vừa mới chia tay một chị gái học lớp 11, còn Noel năm nay tôi lại đang có những chuỗi ngày hạnh phúc với một chị gái sinh năm 95 ở gần nhà.
Chúng tôi chỉ là những người hay nói chuyện với nhau trên Facebook, không có gì hơn cả, nhưng sự chủ động của chị ấy trong các cuộc trò chuyện khiến tôi có dự cảm tốt đẹp về một tương lai gần chúng tôi sẽ thành đôi. Chị thường xuyên bắt chuyện với tôi trên Facebook, điều đó làm tôi vui lắm, đúng nghĩa 24 giờ trong ngày tôi chỉ nghĩ về chị.
Khi đã nói chuyện thân thiết với chị rồi, lòng tham của tôi lại trỗi dậy. Tôi muốn có cơ hội gặp gỡ ngoài đời, chứ không chỉ là những câu chuyện hằng ngày nữa. Nhưng tôi đã rủ mãi, gạ mãi mà chị cũng không có hứng gặp tôi, như kiểu gặp tôi là chị sẽ bị tôi "đè" luôn vậy. Cái gì mà chả có trình tự...
Vẫn như mọi ngày, tôi nằm lướt Facebook và xem YouTube trên máy tính trong phòng. Thời điểm đó, tôi sống cách biệt với thế giới, chỉ lên mạng và ngủ, rất ít khi ra ngoài trừ khi đi đá bóng. Tình cờ, tôi thấy một video hướng dẫn làm thiệp Giáng Sinh. Nhìn qua thì có vẻ đơn giản, lại còn đẹp nữa. Tôi đã nghĩ ra một ý tưởng: làm một chiếc thiệp tặng chị, vừa lãng mạn vừa đáng yêu, chắc chắn chị sẽ xúc động (hồi đó tôi tán gái nghiệp dư nên mới dùng chiêu này).
Tôi bắt đầu đi mua giấy bìa cứng, rồi in một vài tấm ảnh mặt chị để dán vào thiệp. Ra hàng in ảnh, họ tưởng tôi in ảnh chị về để... thủ dâm. Tôi hì hục làm theo video hướng dẫn trên mạng, nhưng sao cái thiệp của tôi xấu quá, khác biệt hoàn toàn so với cái trên video. Quá nản chí, tôi nghĩ, thôi kệ đi, quan trọng là tấm lòng, rồi mua một chiếc hộp chỉ để đựng cái thiệp. Đến bây giờ nghĩ lại, nếu có ai tặng tôi cái thiệp đó, chắc tôi cũng ném đi mất.
Hôm đó là ngày 22, gần đến Noel rồi, tôi nhắn tin cho chị:
- Tí nữa ra tớ bảo được không?
- Bảo cái gì?
- Cứ ra đi.
- Tôi không chắc đâu, sợ về muộn.
- Về lúc nào cũng được, nhớ inbox trước.
Tôi rửa mặt sạch sẽ, chỉnh trang lại bản thân, mong sao với những cô gái lần đầu gặp, mình cũng có thể gây ấn tượng tốt. Nhưng giống như vợ tôi sau này, chị ấy cũng chả thèm nhắn tin cho tôi, mà về thẳng nhà luôn, đơn giản là bạn chưa quan trọng với các cô gái ấy, nên họ không muốn bỏ thời gian cho bạn, họ nghĩ bạn thật phiền phức.
Thật may là chị ấy không gặp tôi, nếu nhìn thấy cái thiệp tôi tặng, chắc chị sẽ bỏ chạy mất. Dường như ông trời không muốn tôi thất bại trong mối tình này. Về nhà, chị ấy nhắn tin cho tôi tiếp. Tôi làm bộ dỗi, bảo chị phải bù đắp cho tôi. Rồi chị ấy gửi cho tôi một ít "thính" để xin lỗi vụ vừa rồi.
- Sao thế, giận vì tôi không ra à?
- Không, cậu không muốn thì ai ép được.
- Mai xỏ hộ giày dép được không?
- Không đưa sao xỏ (thật không hihi).
- Mai hihi.
- Ừm (hihi, nhớ mai đấy).
Hôm sau, chị ấy lại bảo chị xỏ được rồi. Trong thời gian đó, tôi thấy chị đăng một cái ảnh đề tiếng Anh cho bọn cấp một và caption:
- "Đêm rồi mà cô giáo làng vẫn phải soạn đề cho học sinh."
Tôi vô cùng ngạc nhiên. Không lẽ chị là giáo viên gia sư sao? Ôi lấy vợ làm giáo viên chắc thú vị lắm nhỉ, tôi bắt đầu inbox trêu chị:
- Cô giáo ngủ muộn thế.
- Kệ tôi.
- Mà cậu dạy tiếng Anh lớp mấy thế?
- Cấp 1.
- Dạy nguyên một lớp luôn (wow).
- Không, tôi dạy 3 đứa.
Sau này tôi phát hiện ra chị chỉ đang chém gió, chứ gia sư gì đâu. Một hôm, khi đi uống nước với thằng bạn, tôi tình cờ thấy chị làm gội đầu thuê ở một tiệm tóc. Thấy tôi, chị có vẻ quê, đúng thôi, nói thật thì không thể chối được, làm chi phải phông bạt như thế...
Thỉnh thoảng thấy tôi đi qua chỗ đó, chắc chị nghĩ tôi làm gần đó hả? Thôi sợ lắm, không đi nữa đâu.
Cái đụt, gần đến ngày hẹn rồi thì lại tự reset. Đúng là không cái ngu nào như cái ngu nào. Chị dỗi tôi đến tận 3, 4 ngày, rồi tôi phải chủ động inbox, đôi khi nói chuyện tôi phải giả vờ đồng cảm với công việc của chị để lấy lại thiện cảm:
- Công việc của cậu vất vả nhỉ?
- Bình thường mà.
Chỉ từ câu nhắn này, chị bắt đầu mở lòng hơn, bắt đầu chia sẻ nhiều hơn về bản thân. Rõ ràng, chiêu đồng cảm với đối phương rất hiệu quả, chiêu đó tôi học được bên voz, không ngờ nó tác dụng nhanh vậy. Tôi bắt đầu nghĩ đến kế hoạch nào đó để gặp chị, phải là một cách mà chị không thể từ chối tôi được.
- Ê.
- Gì?
- Ngày kia tớ lên Hà Nội rồi, mai gặp nhau được không?
- Đi đâu thế?
- Tớ đi học trên đấy.
- Mai tôi đi đám cưới, chắc về kịp, có gì inbox.
- Đi ăn linh tinh thôi mà.
- Tôi ăn caramen với xôi, không ăn linh tinh.
Như vậy là chốt 100% mai gặp, tôi cảm thấy vui đến nỗi không ngủ được. Sáng hôm sau, tôi check Facebook và Messenger liên tục để cập nhật về đám cưới mà chị đi. Cầu mong cái đám cưới gì đó nhanh chóng kết thúc. Đến chiều tối, tầm 5-6 giờ gì đó, tôi nhắn:
- Ê đi chưa?
- Tôi về tắm rửa thay quần áo đã.
- Thôi không cần đâu, đi ăn chút thôi mà.
Tôi sốt ruột quá, chả nghĩ là buổi gặp đầu tiên, cô gái nào cũng phải trau chuốt kỹ càng. Tôi đứng trên tầng 3 nhìn thấy chị sang hàng gội đầu gần nhà để gội, dáng vẻ vẫn sang chảnh và cuốn hút. Chị khoanh tay và đi bên vỉa hè, những bước đi chậm rãi. Tôi không biết chi phí cho lớp học thần thái của chị sẽ tốn bao nhiêu, chỉ cảm thấy chị như một tiểu thư con ông nọ bà kia, chứ không phải là một cô gái làm nghề gội đầu ở tầng 3. Cuối cùng, chị cũng về nhà thay quần áo rồi gọi cho tôi.
Tôi dắt chiếc xe LX 125 ra. Chị chưa biết tôi có xe ga, với những cô sống ảo như chị mà nhìn thấy chiếc xe ga này thì có mà xin chết. Tôi hơi ngại nên định đứng xa, nhưng chị gọi điện cho tôi:
- Nhà tôi chỗ nào không biết à?
- Nhớ mang mũ nhé.
- Đợi lên lấy đã.
- Vãi, xong đi lên đây nhé.
- Không biết nhà tôi à, nhà tôi chỗ cây bàng cơ mà.
- Cậu đi lên một đoạn đi, tớ đang đứng ở đây.
- Không.
Chị nói rất dứt khoát. Thực ra ẩn sau từ "không" đó là câu nói: "Ra đây đón thì tôi đi, không thì thôi." Tôi quay đầu qua đón chị, thật quá ngại khi chưa quen biết gì, mới chỉ tán chuyện trên mạng.
Chị đứng ở gốc bàng, nhìn như các cô gái hay đứng vẫy khách. Chị mặc quần bò đen kiểu baggy, áo dạ đen và một đôi giày real màu đen, nhìn là biết cô này dân chơi, toàn dùng đồ auth thôi. Sau này chị có nói với tôi:
- Mấy cái đồ mà tôi có thể mua được hàng auth thì không bao giờ tôi mua fake.
Hy vọng chị vẫn giữ triết lý đó tới sau này, khi cuộc sống thực tế ập đến.
Quay lại ngày hôm đó, mái tóc mượt mà với phần đuôi hơi xoăn, có lẽ chị vừa mất công uốn. Thần thái thật sự sang chảnh khiến tôi cảm thấy kém cạnh quá. Có lẽ thấy chiếc vespa của tôi, chị cũng khá châm chọc. Chị bước lên, ngồi xuống, lúc này, hai bên đùi chị chạm vào người tôi, cảm giác thật gần gũi, như thể chị đang áp sát vào lưng tôi vậy. Tất nhiên, tôi có phần phê và nghĩ: "Mới buổi đầu mà ngồi sát thế."
Cảm giác khá run rẩy, lần đầu tiên trong đời được đèo một cô gái do chính tay mình làm quen. Tôi cố tỏ ra tự tin bắt chuyện:
- Sao lại không mang mũ?
- Quên mất.
- Hay tưởng tôi đi xe đạp à?
- Không phải mà...
- Hay tưởng đi ô tô?
- Không.
Giọng nói có phần hơi quê mùa, nghe khá lạ, không giống giọng của những cô gái sang chảnh ở Hà Nội mà tôi thường gặp, rất thánh thót và yếu đuối. Đi được một đoạn, cô ấy bắt đầu mở lời:
- Ăn xôi không phải đi đường này đâu.
- Ừ, ở đâu vậy? Tôi không biết đường.
- Đi ra phố KM.
Vừa đi vừa nói linh tinh, chủ yếu vẫn còn ngượng.
- Cậu làm ở đấy lâu chưa?
- Ừ, cũng lâu rồi.
- Đang học nghề à?
- Ừm, mà sao biết tôi làm ở đấy vậy?
- Bí mật, không thể nói được.
- À, oke, chắc lại đi rình mò chứ gì.
Chả nhớ tôi đã nói những gì nữa, nhưng tôi nhớ trong lúc đi, cô ấy có những hành động rất dễ thương. Ví dụ như cạp đầu mũ của cô ấy vào mũ tôi, giống như hành động của những chú mèo nựng chủ vậy.
Khi đến hàng xôi, chúng tôi ngồi xuống bàn. Cách ngồi của chị cũng phải sang chảnh, chân này kê chân kia, rồi đến cách ăn: chị không cầm bát rồi xúc một thìa to cho vào miệng như mọi người vẫn ăn. Chị đặt bát xuống bàn, một tay giữ tóc, một tay xúc từng thìa nhỏ cho vào miệng, đôi môi nhỏ nhắn xinh xắn chúm chím từng thìa xôi, khiến đầu óc tôi bắt đầu nghĩ lung tung.
Vừa ăn, tôi vừa hỏi chuyện:
- Cậu có dùng Zalo không?
- Không dùng.
Tôi hỏi thêm mấy câu nữa, rồi nhận ra chị không dám nhìn tôi mà trả lời, cũng không dám nhìn thẳng lúc nói chuyện. Theo ngôn ngữ cơ thể, có vẻ như chị ấy đang bối rối không được tự nhiên, và đó là một tín hiệu tốt.
Rồi sau đó, tôi giả vờ ngước lên nhìn xung quanh quán xôi, ngẩng lên nhìn trần nhà. Dù không nhìn chị ấy, nhưng tôi vẫn nhận ra chị đang nhìn trộm mình. Cảm giác ngại lân lẫn sự hạnh phúc. Tôi bất ngờ nhìn xuống chị ấy một cách rất nhanh, không kịp để chị phản ứng, và nhận được sự bối rối của chị. Chị nhanh chóng nhìn đi chỗ khác một cách gượng ép. Điều này làm tôi vui mừng, vì nó khẳng định rằng cô ấy có tình cảm với mình.
Ngồi trên xe về nhà, chị nói về điều gì đó khiến chị thở dài rồi dựa đầu vào lưng tôi. Tôi cảm thấy bất ngờ tột cùng và rất sung sướng, chỉ muốn trào nước mắt, cảm giác như vừa trúng Vietlott vậy.
- Về nhé.
- Oke.
Tôi về nhà, dắt xe vào, rồi hớn hở chạy lên gác gọi điện cho thằng bạn thân khoe chiến tích vừa mới đạt được.
Cũng sau hôm đó, cách nói chuyện của cô gái ấy với tôi cũng thay đổi, chị tỏ ra thân thiết và nói nhiều hơn, cố gắng gợi mở về mối quan hệ của hai đứa. Nếu so với trước kia, giờ tôi cảm thấy sự thân thiết của chúng tôi đã lên đến 80% chỉ sau buổi đi chơi đó. Chiếc xe Vespa thật lợi hại, có thể thay đổi cách đối xử của hai người một cách nhanh chóng.
Tất nhiên, hôm đó cô ấy biết tôi đi Hà Nội chỉ là chém gió.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nhân Đạo Chí Tôn