Logo
Trang chủ
Chương 113

Chương 113

Đọc to

Em cứ lừa thế một hồi lâu, tụi nó mới giật lấy con dao cất đi rồi để em nói chuyện với nó. Cho đến bây giờ, cứ mỗi lần gặp mặt, mỗi lần về nước là tụi nó lại bu đến và lôi câu chuyện huyền thoại của em ra kể. Đứa nào cù nhây là lại lôi câu nói thần thánh ra:

"Mày có muốn bị nhiễm trùng không?"

Một giai thoại mà chắc có lẽ tụi nhỏ sẽ không bao giờ quên được.

Một thời gian sau đó, em vẫn cứ lặp đi lặp lại những thói quen đó. Tuy ở khác thành phố, nhưng em ra vào như cơm bữa. Nó như một thói quen, cứ cuối tuần mà không bắt xe buýt đi là em không chịu nổi, đến mức em thấy quen thuộc với thành phố nó sống hơn cả thành phố em đang sống lúc đó.

Các thím ạ, mọi chuyện trên đời, dù lớn hay nhỏ, đều sẽ không êm đềm trôi qua một cách nhẹ nhàng. Nếu cuộc đời chỉ vậy, thì có lẽ sau này khi ngồi lại, sẽ không có gì để hoài niệm. Những năm tháng êm đềm của sinh viên, vô âu vô lo (theo đúng nghĩa đen), cũng đã chắp cánh bay về cùng quá khứ.

Những ngày cuối cùng của thời sinh viên, em quyết định ra đi, tìm một phương trời nào đó để khám phá, một phương trời không phải Việt Nam. Em đã chọn Nhật Bản. Ngày em bảo vệ đồ án, ngày nhận bằng tốt nghiệp, cũng chỉ có một mình em mà không có nó. Nói chung, những ngày đó chúng em xa nhau khá lâu vì em cũng bận.

Xong xuôi mọi thứ, em lại tất bật học tiếng Nhật để kịp ngày lên đường, nên lại tiếp tục xa nhau. Em và nó thuộc kiểu: gần nhau thì thế nào cũng được, nhưng xa nhau đâu đó hai tuần nửa tháng, dù có nhắn tin, gọi điện thoại hay video call thì cũng sẽ cãi nhau. Lần này cũng không phải ngoại lệ, cứ suốt ngày cãi nhau vì những chuyện đâu đâu không đáng. Lúc đó em cũng bận nên có phần vô tâm.

 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nghề bồi bàn.
BÌNH LUẬN