Trước ngày bay, em cũng ra chơi và về quê cùng nó. Cũng có một khoảng thời gian khá đẹp, nhưng giông bão phía trước với khoảng cách địa lý hàng nghìn cây số, cộng với vết thương từ những cuộc cãi vã lẻ tẻ còn chưa lành hẳn, khiến em cảm thấy có một thứ gì đó khác lạ. Và thứ đó khiến một nỗi sợ vu vơ cứ lớn dần lên trong em. Em rất sợ cái cảm tính linh cảm của mình, vì hễ cứ linh cảm cái gì, linh cảm tốt thì thường không xảy ra, còn linh cảm xấu thì mả mẹ nó chứ, y như rằng sẽ xảy ra. Cứ mỗi lần xa nhau, cãi nhau, em lại chạy đến bên nó, ôm nó vào lòng. Nhưng lần này, làm sao có thể rẽ sóng bơi hàng nghìn cây số mà về được cơ chứ. Ước gì em là Flash. Nhưng duyên phận là ý trời, cái gì đến ắt hẳn sẽ đến.
Em cũng không thể chọn lựa là vứt hết mọi thứ để ở nhà với nó được, vì: thứ nhất, em là con cả trong nhà, là niềm hy vọng của một gia đình nông dân nghèo, mong muốn mọi thứ thay đổi từ việc bước theo con đường học vấn của em (bố mẹ em đã hy sinh rất nhiều cho em). Thứ hai, em cũng không thể cứ thế hai bàn tay trắng mà bình yên bên nó suốt đời được. Đời không phải là cổ tích, không phải phim Hàn Quốc, cho nên "không có tiền thì đất cũng không có mà cạp". Mọi sự em phó mặc cho trời. Những đêm cuối cùng ở quê, em thường không ngủ được, thường ngửa mặt lên trời nhìn hàng triệu triệu vì sao lấp lánh và luôn tự hỏi: "Ta là ngôi sao nào trên kia, ta có sáng được đến chừng nào trước khi vụt tắt, vì sao đang đứng bên cạnh ta có mãi mãi đứng bên cạnh ta hay không?". Những câu hỏi vớ vẩn, vì câu trả lời luôn là một dấu hỏi lớn. Mông lung, bất giác, em rít một hơi thuốc...
Rồi những cuộc nhậu nhẹt chia tay, bù khú xuyên đêm. Ai cũng gửi gắm niềm hy vọng rằng: "iPhone bên kia rẻ, nó mà thành đạt chắc nó về phát cho mỗi người vài cái". Nên mọi người ai cũng vỗ vai động viên, dặn dò. Em rưng rưng nước mắt.
Mọi níu kéo, thỏa hiệp với thời gian đều trở nên vô ích. Em càng níu kéo, càng thấy thời gian trôi rất nhanh. Mọi chuẩn bị gần như đã xong cả, chỉ chờ ngày lên đường. Em là một con người luôn thấy bình yên khi ở quê hương, nhưng sinh ra số kiếp sống tha phương, bây! Giờ thì tha phương nơi xứ người. Lòng lúc nào cũng buồn nặng trĩu.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Thành Thần Quân, Tông Môn Để Cho Ta Ở Rể