Rồi cách ngày bay của em hai ngày, hai đứa lại cãi nhau. Lần này cãi rất nặng, nặng đến mức nó không vào để tiễn em, đến mức nó mặc kệ, không thèm nhắn tin, gọi điện thoại gì cho em cả. Cái tính cách của nó, ngoài mặt là một chuyện, nhưng trong lòng thì rất mềm. Tình thế tiến thoái lưỡng nan, em cũng không thể chạy ra ôm nó được nữa. Tuy nhiên, khi cãi nhau, em cũng hay giận lắm, mất khôn. Em đùng đùng nổi giận, càng nghĩ càng thấy tức vì tại sao nó lại không vào tiễn em, lại xảy ra giận dỗi lúc này. Hàng trăm câu hỏi đặt ra nhưng không có đáp án. Câu hỏi cuối cùng là: "Rốt cuộc em là gì của nó? Nó không biết là sẽ xa nhau thật lâu hay sao?". Suy nghĩ quẩn thế nào, em lại nói ra lời chia tay với nó, lời chia tay đã khiến em cho đến bây giờ vẫn hối hận, vẫn "giá như"...
Đến giờ vào làm thủ tục check-in, chỉ có bạn bè và mẹ của em đi tiễn. Như một thói quen, em tìm ánh mắt của nó, tìm cái thân thể nhỏ con dễ thương của nó, muốn ngửi làn hương tóc nó thật lâu trước khi lên đường. Nhưng tất cả là không có gì...
Mẹ em khóc như mưa, em cũng rưng rưng nước mắt. Nên em chào từ biệt rồi quay đi thẳng một mạch, không nhìn lại, vì nhìn lại thì bước chân em sẽ không còn có thể mạnh mẽ được nữa. Trong lòng em cứ luôn thầm nghĩ: "Anh đi đây, ở nhà mạnh khỏe nha em".
Và rồi máy bay cất cánh. Chiếc máy bay đang bay lên cao, nhưng em chắc chắn rằng lòng ai trên máy bay cũng nặng trĩu và nhiều suy tư. Và ai cũng im lặng để đón chờ một khởi đầu mới, một con đường mới...........
"Ở ngoài kia, có những kẻ đang chạy đà và cất cánh" - TnBS.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chuyện Tình Quân Sự