Logo
Trang chủ
Chương 47

Chương 47

Đọc to

Thế là tôi lại khăn gói về Tết. Thấm thoắt thế mà đã là lần thứ tư tôi về ăn Tết. Những năm trước, tôi háo hức lắm. Về nhà là được gặp gia đình, làng xóm, lại còn được chơi đùa cùng đám bạn nghịch ngợm. Nhưng năm nay sao tôi chẳng còn muốn về.

Thực ra, tôi rất muốn về nhà, nhưng lại không biết phải làm gì khi về đến nơi. Trong đầu tôi vạch ra cả đống giả thuyết: "Về nhà cứ lảng tránh, đợi hết Tết? Không ổn rồi. Hay là cứ làm như chưa từng thích cậu ấy, chưa từng yêu cậu ấy? Cũng không ổn. Mình cũng không biết làm thế nào nữa. Nhưng mà, mình đã hứa với cậu ấy là sẽ bình thường, vẫn là bạn thân rồi mà..."

Tôi cứ thế, cứ lạc đi trong những suy nghĩ viển vông, chẳng tìm được một giải pháp nào hợp lý. "Thôi thì mặc kệ đi, đến đâu thì đến", tôi tự nhủ rồi tặc lưỡi.

Về đến nhà, sau nửa ngày vật lộn trên chuyến xe chật chội như xe chở heo, người tôi bơ phờ như cây cờ. Trước khi về, tôi đã phải cày cuốc thi cử, làm đồ án, tâm lý cũng không được vui vẻ gì nên tôi đã sút cân nghiêm trọng, thức đêm làm mắt thâm quầng. Vừa vác chiếc ba lô vào nhà, tôi cất tiếng:

"Chào cả nhà, con về rồi ạ!"

Mẹ tôi nhìn tôi như nhìn người ngoài hành tinh, như đang đứng hình. Khoảng gần 20 giây sau, bà mới lên tiếng:

"Cái thằng này, vào trong đó làm gì mà nhìn như con ngợm thế? Mẹ nhìn không ra mày luôn..."

Mẹ tôi thao thao bất tuyệt, toàn những lời phê bình. Tôi nhìn vào gương cũng thấy buồn cười, mắt thâm quầng, râu không cạo, nhìn xơ xác như cái bang.

"Con giảm cân trước Tết đó mẹ ạ! Ở trong đó mà mập quá là chả có ai yêu đâu! Mẹ không sợ con ế à? Con luyện tập mãi mới được cái dáng như này đây."

"Nhìn mà thảm! Con với cái..."

 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Kiếm Hiệp: Ta Có Một Sơn Trại
BÌNH LUẬN