Logo
Trang chủ
Chương 48

Chương 48

Đọc to

Lúc đó, tôi cười hề hề, cố gắng thể hiện sự lạc quan nhất có thể cho cả gia đình thấy. Tôi vốn hay trêu mẹ. Có lần, tôi về quê mà không báo trước, vác ba lô vào nhà, không cười nói gì, chỉ im lặng thở dài một cái rõ dài. Mẹ tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vì bình thường tôi về là chưa thấy người đã thấy tiếng. Bà sốt ruột hỏi:

"Sao về giờ này, mà sao im im thế?"

"Con muốn nói với mẹ chuyện này..."

"Chuyện gì?"

"Dạ! Con... con..."

"Nói mẹ nghe coi..."

"Dạ! Con... con... nhưng mà mẹ đừng có mắng con nha..."

"Không biết! Nói..."

"Con lỡ rồi... Con về xin... cưới..."

Lúc đó, mẹ tôi suýt khóc. Tôi diễn quá đạt. Nhưng thấy bà chuẩn bị khóc, tôi liền cười và giải thích rầm rầm là "con đùa đó, con được nghỉ học". Sau đó, mẹ cứ đi theo sau hỏi: "Đùa hay thật? Thật thì nói để mẹ lo chứ đừng làm bậy." Nghe mẹ nói, tôi thấy vừa buồn cười, vừa thấy mình quá đáng.

Thực ra, chuyện gì tôi cũng nói với mẹ. Tôi cũng có nhiều lần đùa giỡn, trêu chọc mẹ. Nói chuyện ngoài lề hơi dài, hè hè, thực chất là "quảng cáo" cho mẹ tôi chút. Quay lại chuyện chính:

 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Chia sẻ] Người Việt và câu chuyện di trú, định cư
BÌNH LUẬN