Logo
Trang chủ

Chương 79

Đọc to

Những ngày sau đó, tôi buồn rười rượi. Khi có Nó, tôi vui cười vì Nó là niềm vui của tôi mà. Giờ thì chỉ mình tôi với tôi, chắc người ta bảo là thằng khùng. Mà cũng chả có thằng "người ta" nào tồn tại trong cái vương quốc nhỏ xíu của tôi nữa. Phòng tôi là "phòng một thành viên mà". Mới chỉ xa Nó thôi mà tôi đã cảm thấy không chịu được rồi, suốt ngày cứ nghĩ về Nó, nghĩ về niềm vui duy nhất hiện tại của tôi. Nhiều khi tôi muốn vứt bỏ hết tất cả để xách ba lô lên và đi gặp Nó. Tôi nhớ Nó lắm. Chẳng biết Nó có thế không nhỉ?

Bẵng đi trong cái vòng luẩn quẩn đó hai tuần, khi đó có cái gì đó trong tôi nó lên tới đỉnh rồi, không thể kìm hãm hay áp chế được nữa. Vậy là tôi quyết định ra gặp Nó.

"Em! Ngày mai anh ra!..."

"Anh không đi học à?"

"Không! Anh nghỉ học tới thứ Hai lận." (Lúc đó là thứ Năm).

"Hì hì..."

"Thế có muốn anh ra không mà hì hì?"

"Có! Muốn chứ sao không? Em nhớ anh lắm..."

Blah blah blah....

Vì kỳ này tôi lên trường cực ít nên thời gian ở nhà cũng khá nhiều. Ở nhà tôi thường vu vơ ngẩn ngơ, tất cả mọi thứ suy nghĩ của tôi chung quy lại thì cũng quanh quẩn một người mà thôi - Nó. Tôi cũng chẳng hiểu được nữa, tôi nhớ Nó cả ngày mà chẳng thấy chán, cứ nhớ lại càng nhớ thêm. Cái nụ cười đó, khuôn mặt đó, dáng người đó cứ xuất hiện ầm ầm trong đầu tôi.

Tôi chưa bao giờ nghĩ cũng chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý cho trường hợp có khi nào tôi và Nó chia tay hay gì nữa. Tôi chẳng dám nghĩ cũng chẳng muốn nghĩ. Lượn lờ trên forum suốt ngày, hay đọc phải những topic của mấy thím nhiều khi tôi cũng sợ, sợ lắm. Nhưng mà tôi tin tưởng vào Nó, tin tưởng vào "cô người yêu bạn thân" của tôi. Hì hì...

Tôi lại hóng từng giờ để đến lúc tôi được gặp Nó. Lại những bữa cơm troll cùng cả phòng Nó, lại những khoảng thời gian tôi ở bên Nó, lại những cái nắm tay, những lần đi la cà quán xá để ăn mấy thứ quà vặt mà tôi luôn nhắc Nó là ăn ít thôi chứ chẳng tốt cho sức khỏe. Hì.

 

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Thành Tâm Ma Của Nữ Ma Đầu
BÌNH LUẬN