Trên xe vào lại, em cảm thấy thật buồn. Người ấy đang ở phía sau, nhưng ngày càng xa dần. Em thỉnh thoảng lại bất giác ngoái đầu nhìn lại, nhưng đã quá xa, không còn thấy nữa. Hình ảnh cô gái với thân hình nhỏ nhắn, đáng yêu cứ hiện lên trong đầu em, nhắm mắt cũng thấy mà mở mắt cũng thấy. Lúc xe chạy và người ấy quay lưng đi, em cảm thấy nhói lên ở đâu đó trong lồng ngực. Em cũng không rõ nữa...
Chuyến xe lại đưa em về với thực tại, về nơi chán ngắt kia. Nếu có thể, chắc em đã chấm dứt mọi chuyện lại rồi. Bởi vì ở đó không có người ấy, ở đó chỉ có mình em với bao nhiêu thứ em phải làm, ngập tràn stress. Chỉ cần nghĩ thôi em cũng đã cảm thấy mệt mỏi rồi...
Lại tiếp tục mong chờ những ngày gần bên người ấy. Những ngày không có người ấy, em nhớ người ấy nhiều lắm, làm gì cũng nghĩ đến người ấy. Người ấy cứ nhảy tung tăng trong đầu em, người thì nhỏ bé như thế, không hiểu lấy đâu ra sức mà chạy nhảy cả ngày. Nhưng cũng nhờ có người ấy mà em đỡ mệt mỏi, căng thẳng hơn. Những khi nghĩ đến nụ cười của người ấy, em lại bất giác cười, mệt mỏi cũng vơi bớt và tan biến đi mất...
Thấm thoắt cũng gần một tháng trôi qua, em cứ tràn ngập trong chuỗi ngày đó. Và rồi những ngày tháng chờ đợi kia cũng đã đến đỉnh điểm. Em chẳng thể chịu nổi nữa, em muốn nhìn thấy người ấy, muốn cầm lấy bàn tay người ấy, muốn ôm lấy người ấy vào lòng. Vậy là lại quyết định xách ba lô lên và đi tiếp... Em lại lôi điện thoại ra và nhắn tin cho người ấy:
"Em! Ngày mai anh nghỉ học. Anh ra chơi. Chịu không được nữa rồi..."
"Ơ! Mấy ngày tiếp theo anh không học à?"
"Anh nghỉ học! Anh nhớ em lắm..."
"Hjx. Em cũng nhớ anh lắm. Anh nghỉ học thì ra với em. hỳ..."
"Uhm! Thế mai anh ra..."
Đề xuất Tiên Hiệp: Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)