Logo
Trang chủ

Chương 82

Đọc to

Thế là lại được gặp người ấy, cho thõa bao ngày nhớ mong của em. Lâu ngày không gặp, em chẳng tập trung vào việc gì được cả. Lên xe ra gặp người ấy, em cứ mong sao cho thật nhanh, thật nhanh để thấy người ấy...

Ra gặp người ấy, lại vui đùa, lại những lần hai đứa cầm tay đi bộ trên phố, lại những bữa cơm với cả phòng tràn ngập tiếng cười trêu ghẹo.

Lần này ra, em và người ấy lại tiến thêm một bước nữa...

Có một buổi trưa nọ, cũng như mọi khi, em đưa tay cho người ấy kê đầu ngủ, và tất nhiên là người ấy ngủ ngon lành chẳng biết trời trăng gì. Em thì tay ôm chặt người ấy, ở bên người ấy em chẳng ngủ được. Quay qua quay lại thế nào tự dưng em với người ấy rơi vào hoàn cảnh "mặt đối mặt" sát rạt. Một chút ý nghĩ không được "trong sáng" lóe lên trong đầu em, một cảm giác rạo rực khiến cho trái tim em bỗng nhiên đập loạn xạ, một ước muốn dâng trào lên trong em, em muốn... hôn người ấy. Em nhớ có lần người ấy nói người ấy sợ hôn, chắc người ấy không làm được đâu. Vì thế nên em lưỡng lự lắm. Với lại em chủ động làm như vậy thì em sẽ run lắm, em là thằng nhát gan đừng hỏi. Nhưng cái khao khát đó nó đánh tan đi cái sợ hãi của em. Thế là em vụng về đặt lên môi người ấy một nụ hôn. Haha... Người ấy không phản ứng gì, mắt nhắm tít, nằm yên như kiểu chả biết phản ứng như thế nào ý. Em thì chuẩn bị tâm lý là bị người ấy đẩy ra rồi nhưng mà thật là may khi người ấy không đẩy ra. Haha... Khi đó, tim em dường như ngừng đập (hay là do nó đập nhanh quá em chẳng kịp cảm nhận cũng nên), cảm giác như một dòng điện cao thế bắt đầu từ khi chạm môi xong lan nhanh ra toàn cơ thể vậy, nói chung là chẳng biết thế nào mà diễn tả cái cảm giác đó nữa...

Dần dần, em và người ấy đã cùng nhau vượt qua những giới hạn (những giới hạn trong sáng trong tình yêu nha: cầm tay, ôm, hôn). Cái đêm em chuẩn bị vào, em chở người ấy đạp xe cùng lũ bạn thân quanh thành phố (cả thảy là 4 đứa). Cả mấy đứa dẫn nhau lên cầu ngồi chơi. Ngồi trên thành cầu giống như phim "You are the apple of my eyes" đó. Nhưng mà em là cái thằng sợ độ cao, cứ nhìn xuống là đầu óc choáng váng, xây xẩm mặt mày. Cho nên suốt cả buổi em cứ nắm khư khư lấy tay người ấy, người ấy thì ra sức trêu em... rồi cả 4 đứa là phá lên cười. Nói chung là vui lắm, cái khoảnh khắc được bên cạnh cả bạn bè lẫn người mình yêu thương thật đúng là một trong những khoảnh khắc tuyệt nhất của em... Lúc về, người ấy tranh chở em, tất nhiên là em chiều người ấy, hì hì, vòng tay ôm eo người ấy, cười đùa nói nói cho tới khi về tới nhà...

 

Đề xuất Kinh Dị: Mạt Thế - Sinh Hoá Nguy Cơ
BÌNH LUẬN