Logo
Trang chủ

Chương 97

Đọc to

Chào mọi người, em lại trở lại rồi đây. Chắc cũng không nguy hiểm lắm đâu vì em không thuộc thành phần nguy hiểm mà, haha...

Vào thẳng vấn đề chính luôn nhé.

Sau chuyến về quê lần trước, em cảm thấy bản thân mình đã trưởng thành lên rất nhiều. Sự trưởng thành này đến nỗi chính bản thân em cũng bị "stun" chứ đừng nói đến người khác. Cuộc nói chuyện đó đã thay đổi suy nghĩ của em và bố mẹ em rất nhiều. Có lẽ là như vậy... Em đã đặt toàn bộ sự nghiêm túc của mình vào tình yêu này, dùng cả tấm lòng để "giải bày" với bố mẹ hiểu. Giờ đây, chuyện của em đã trở nên nghiêm túc đối với cả phụ huynh rồi. Em đã xác định với "Nó", mặc kệ ai có cười em, có nói em tuổi trẻ bồng bột hay còn nhỏ, chưa làm được gì cho bản thân và gia đình mà bày đặt yêu đương. Hạnh phúc của bản thân em, em sẽ không bao giờ từ bỏ đâu. Sau này có chuyện gì xảy ra, em sẽ chịu tất cả nhưng em sẽ không để mình phải hối hận. Em yêu "Nó" nhiều lắm, nhiều hơn những gì em có thể nói. Cái sự lì lợm của em thì chắc em thừa hưởng rồi, em nổi tiếng là lì mà. Cho nên, việc phản kháng như thế có lẽ cũng là điều… đương nhiên đối với em.

Ngày em rời đi, em không vào thẳng mà âm thầm vào gặp "Nó" một ngày. Thực sự ra đi không hề dễ dàng chút nào. Em biết mình sẽ nhớ "Nó" đến điên đầu, nên cứ níu kéo, níu kéo những khoảnh khắc ở bên cạnh "Nó". Ước gì thời gian có thể đứng yên cho em thì tốt biết mấy. Nhưng nghĩ cũng tội mọi người, thời gian mà đứng yên thì mọi người cũng đứng yên theo, nên thôi. Cứ trôi đi, nhưng nhanh nhanh để em được gặp "Nó".

Níu kéo mãi rồi em cũng phải xách mông lên lết về phòng trọ. Lại một mình, lại lủi thủi, lại tự lo tất cả mọi thứ, lại chẳng nói chẳng năng gì, cứ vật vờ như hồn ma lang thang. Có lẽ ở một mình nên em có nhiều thời gian suy nghĩ, nếu không muốn nói là vô cùng nhiều. Đôi khi em cũng nhận ra chân lý, nhưng cũng có lúc suy nghĩ quá nhiều lại khiến em thấy sợ.

 

Đề xuất Tâm Linh: Những câu chuyện kì bí của "Người Lính"
BÌNH LUẬN