Hai người cứ thế biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
Lữ Thiếu Khanh lập tức cảnh giác, làm ra thủ thế đề phòng, đoạn hỏi Hàn Chương: “Ngươi muốn làm gì?”
“Giữa ban ngày ban mặt mà muốn đánh nhau ư? Còn thể thống gì!” Lữ Thiếu Khanh thuận thế lui lại một bước, “Các ngươi Ma Tộc thoải mái, ta thì chẳng thích cái kiểu này chút nào.”
Hàn Chương muốn nôn ra máu, trách không được lão hữu trước khi đến đã nói tiểu tử này có thể khiến người ta tức chết.
Hắn cười khổ nói: “Công tử, ta cùng Phù Doãn là hảo hữu.”
“Thì ra là thế.”
Điều khiến Hàn Chương kinh ngạc là Lữ Thiếu Khanh mà lại không có chút nào kỳ quái, trái lại thản nhiên gật đầu.
Theo lý mà nói, Lữ Thiếu Khanh ở thánh địa, có quan hệ không tệ với Phù Doãn, lại còn có ơn dạy bảo với hai đồ đệ của nàng. Đột nhiên gặp được kẻ tự xưng là hảo hữu của Phù Doãn ở nơi này, kiểu gì cũng phải kinh ngạc một phen chứ.
Mà biểu hiện của Lữ Thiếu Khanh tựa hồ đã sớm đoán trước được.
Hắn không nhịn được mở miệng: “Công tử, ngươi không cảm thấy kinh ngạc sao?”
Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai: “Có gì mà kỳ quái? Phù Doãn dù sao cũng là trưởng lão thánh địa của các ngươi, tất cả Hóa Thần ở Hàn Tinh đều được thánh địa tập trung huấn luyện. Phù Doãn trở thành bằng hữu với các ngươi thì có gì kỳ quái?”
Lý thì là vậy, nhưng cách nói này rất khó khiến người ta tin phục.
“Công tử, Hóa Thần ở thánh địa rất nhiều, không phải mỗi người đều là hảo hữu của Phù Doãn.”
Lữ Thiếu Khanh thấy vậy, lần nữa giải thích: “Tại Tề Châu, các ngươi Ma Tộc hận không thể tàn sát Nhân tộc chúng ta đến mức không còn một ai. Mà ở nơi này, ngươi mà lại cho phép Nhân tộc đại quy mô đầu hàng, điều này rõ ràng mâu thuẫn với mệnh lệnh mà các ngươi đang chấp hành. Nếu ta không đoán sai, ngươi cùng Nhuế trưởng lão, Phù Doãn là một bọn phải không? Cho nên, ngươi là hảo hữu của Phù Doãn, điểm này, kẻ có chút đầu óc đều có thể đoán được.”
Lữ Thiếu Khanh từng đến thánh địa, từng tiếp xúc không ít người, biết rõ thánh địa mơ hồ có hai phe phái: Phe chủ chiến và phe chủ hòa.
Thánh Chủ là phe chủ chiến, còn Nhuế trưởng lão là phe chủ hòa.
Lần này, thủ đoạn của Ma Tộc hung ác, tàn nhẫn, đại quy mô giết chóc, tựa hồ muốn diệt tuyệt Nhân tộc. Nhân tộc có thể đầu hàng, nhưng đại quy mô thì khẳng định không thể chấp nhận.
Hàn Chương nghe vậy, sắc mặt hơi biến đổi, chỉ dựa vào điều này mà đã có thể đại khái đoán được sao? Tâm tư này quả thực quá kín đáo đi?
Sau đó, Lữ Thiếu Khanh cười lớn: “Xem ra ta đoán không lầm. Vừa hay, có chuyện có thể hỏi ngươi một chút.”
Hàn Chương lại ngạc nhiên một chút, sau đó cũng cười lên: “Vừa hay, ta cũng có một việc muốn nói cho công tử.”
Hai người nói rồi nhìn nhau, ngay lập tức nhìn nhau cười một tiếng. Hàn Chương làm thủ hiệu mời: “Công tử cứ hỏi trước đi. Ngoại trừ cơ mật tình báo, những gì ta biết đều có thể nói cho công tử.”
Mặc dù Lữ Thiếu Khanh khiến thánh địa long trời lở đất, nhưng Nhuế trưởng lão và những người khác không xem hắn là cừu địch.
Lữ Thiếu Khanh không khách khí với Hàn Chương, trực tiếp hỏi: “Thánh Chủ tên vương bát đản kia, hắn muốn làm gì?”
Đây là điều Lữ Thiếu Khanh muốn biết. Lần này Ma Tộc đại quy mô giết chóc, không giống với tác phong của Thánh Chủ. Mà Thánh Chủ làm như vậy, nhất định có mục đích của hắn. Làm rõ mục đích của Thánh Chủ, mới có thể an tâm đi ngủ.
Dừng một chút, Lữ Thiếu Khanh nói ra suy đoán của mình: “Chẳng lẽ Thánh Chủ của ta trước đó bị treo cổ? Các ngươi đã thay một Thánh Chủ mới sao? Chuyện đáng mừng như vậy, các ngươi liền không thể gọi điện thoại đường dài thông báo cho ta một tiếng sao? Để ta vui một chút? Đúng là không đủ tình bằng hữu.”
Nghe Lữ Thiếu Khanh nói, Hàn Chương chỉ có thể lộ ra vẻ cười khổ: “Trên thực tế, chuyện này cũng chính là điều ta muốn nói với công tử.”
Lữ Thiếu Khanh ngây người, không hiểu ý Hàn Chương: “Có ý tứ gì?”
Hàn Chương nói thẳng: “Hành động của Thánh Chủ bất thường, đã hạ lệnh cho những kẻ dưới trướng chúng ta đồ sát Nhân tộc. Yêu cầu chúng ta ở vùng tam châu gây nên gió tanh mưa máu, lợi dụng máu huyết Nhân tộc nhuộm đỏ đất đai. Thánh Chủ nói với chúng ta là dùng cách này để chấn nhiếp Nhân tộc, nhưng điểm này chúng ta đều không tin.”
Lữ Thiếu Khanh gật đầu, chấn nhiếp Nhân tộc không cần thiết phải nhanh như vậy. Chân còn chưa đứng vững, chấn nhiếp cái cọng lông gì chứ, đến lúc đó sẽ chỉ dẫn tới càng nhiều địch nhân mà thôi.
Lữ Thiếu Khanh kỳ quái: “Ngươi trực tiếp hỏi hắn đi, ngươi là Luyện Hư kỳ, ít nhiều cũng có thể diện kiến Thánh Chủ chứ?”
Hàn Chương cười khổ: “Ai dám hỏi?”
Lữ Thiếu Khanh ngay lập tức khinh bỉ: “Cái này không được rồi, Thánh Chủ làm vậy là độc tài, ăn táo dược hoàn. Hắn không nói, thì chơi hắn, đuổi hắn xuống vị trí. Ma Tộc là của mọi người, không phải của một mình hắn.”
Hàn Chương tiếp tục cười khổ, lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Nếu mọi chuyện dễ dàng như vậy thì tốt biết mấy.
Thế nhưng Lữ Thiếu Khanh rất kỳ quái: “Ngươi nói cho ta những điều này làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn ta giúp ngươi tìm đáp án sao?”
Nhìn thấy Hàn Chương gật đầu, Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ: “Mặt ngươi đúng là lớn, nghĩ hay ghê nha.”
Hàn Chương lại nghiêm túc nói: “Ta là do Nhuế trưởng lão nhờ vả, mới đến tìm ngươi để nói cho ngươi chuyện này. Nhuế trưởng lão nói ngươi có thể tìm ra nguyên nhân.”
“Mẹ nó!” Lữ Thiếu Khanh trừng mắt, trước đây suýt chút nữa bị Nhuế trưởng lão dò xét nội tình: “Đồ đệ của nàng còn thiếu ta hai mươi vạn mai linh thạch. Nàng lại cứ thế tín nhiệm ta sao?”
Lữ Thiếu Khanh nói xong, tự tin vừa gẩy tóc vừa nói: “Ai, đẹp trai thì có cách gì đâu.” Ngoại hình đẹp trai, ưa nhìn liền dễ dàng bị người tín nhiệm. Thế giới này, quả nhiên là dựa vào mặt mà ăn cơm.
Hàn Chương đen mặt lại. Nhuế trưởng lão có thể làm bà ngoại lão tổ tông của ngươi rồi.
Hắn dứt khoát lờ đi sự tự luyến của Lữ Thiếu Khanh, sau đó lại nói cho Lữ Thiếu Khanh một vài tin tức, nhưng những tin tức này Lữ Thiếu Khanh đã biết rõ từ chỗ Miêu Á, không có mấy khác biệt lớn. Ma Tộc đến vùng mười ba châu này, đại bộ phận đều là thế lực thành trì khác, cao thủ chân chính của thánh địa chưa xuất động.
Lữ Thiếu Khanh tại chỗ suy đoán một lượt: “Chẳng lẽ là muốn dùng các ngươi những người này để giết người, làm ô uế thanh danh, sau đó người của Hậu Thánh trở ra thu dọn tàn cuộc, đem tội giết người giao cho các ngươi, làm thịt các ngươi, thừa cơ thu phục lòng người?”
“Ngọa tào, khả năng này rất lớn,” Lữ Thiếu Khanh sau khi suy đoán một phen, nói với Hàn Chương: “Ta cảm thấy cái này có khả năng rất lớn đó. Các ngươi rất nguy hiểm, mau mau mau, nhanh chóng khởi nghĩa phản kháng, lâm trận khởi nghĩa, bỏ gian tà theo chính nghĩa, Nhân tộc chúng ta ở đây hoan nghênh ngươi!”
Hàn Chương vô cảm vung tay lên, giải trừ bình chướng, khiến thân ảnh hai người một lần nữa hiện ra trước mặt mọi người.
Đề xuất Voz: Nghiện ma tuý
hungnm001
Trả lời4 tuần trước
Chap1501 lỗi nha. Về chap đầu tạ sùng ngô thiên tung
Henry Nguyen
Trả lời1 tháng trước
chap 1501 cũng bị nhầm rồi ad, về mấy chap đầu đấy.
Henry Nguyen
Trả lời1 tháng trước
chap 1408-1409 bị nhầm rồi ad, nhầm về mấy chap hồi đầu
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
ok nha
Mẩu
Trả lời1 tháng trước
1383- 1384 lỗi r add ạ
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
done
Anh Trung Đoàn
Trả lời1 tháng trước
687 bị lỗi òi ad ơi
Nguyễn Đức
Trả lời2 tháng trước
ad ơi chương 2466 bị lỗi rồi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok
Nguyễn Đức
Trả lời2 tháng trước
ad ơi fix lại chương 2290 đi
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tháng trước
ok