Hơn nữa, một cao thủ Hồn Tể khác đang ở gần đó, đội ngũ của hắn cũng có hơn bốn mươi người. Tổng số người gặp nạn đã tăng lên hơn một trăm. Mục tiêu quá lớn, rất dễ bị Băng Sơn Quái Vật phát hiện. "Sở Vương, lần này chúng ta cần ngài hộ tống rồi." Lý Nhạc cúi người hành lễ, vẻ mặt đầy áy náy. Trước đó, Lý Nhạc đã tự tin rằng mình có thể dẫn năm mươi người rời đi, nhưng kết quả suýt chút nữa khiến tất cả bỏ mạng. Vì vậy, trong lòng hắn không khỏi bất an.
"Ta sẽ dọn dẹp đám Băng Sơn Quái Vật phía trước, ngươi dẫn bọn họ theo sau. Trên đường gặp những người còn sống thì thu nhận vào đội, nhưng tuyệt đối không được dừng lại. Nếu gặp nguy hiểm, lập tức phát tín hiệu cầu cứu." Sở Mộ dặn dò Lý Nhạc. Sở Mộ sẽ mở ra một con đường sinh tồn, sau đó Lý Nhạc và một Hồn Tể khác sẽ dẫn đội ngũ hơn trăm người từ từ tiến về phía trước. Bản thân hắn không thể đi theo hộ tống, bởi vì khắp thành còn hơn ba mươi đội ngũ khác đang cần sự hỗ trợ của hắn. Dù tốc độ có nhanh đến mấy, hắn cũng khó lòng chạy qua chạy lại giữa các khu vực trong thời gian ngắn.
Lý Nhạc gật đầu tỏ ý đã hiểu. Hiện tại đã có cường giả Bất Hủ mở đường, hành trình trở về thành của họ chắc chắn không còn nhiều hiểm nguy. Sở Mộ lại biến mất lần nữa. Lý Nhạc cảm thấy hoa cả mắt, trong lòng vô cùng hâm mộ thực lực của Sở Vương.
"Lý Nhạc tướng quân, tại sao ngài lại hành lễ với hắn? Chẳng lẽ hắn không phải là thuộc hạ của ngài sao?" Một thanh niên bị thương hỏi. Lý Nhạc trừng mắt nhìn gã Hồn Sủng Sư trẻ tuổi: "Chớ có nói hươu nói vượn! Ta đây muốn làm thuộc hạ cho người ta còn không xứng. Hắn là người mạnh nhất ta từng thấy, một mình hắn mở đường cho hơn ba mươi đội ngũ Hồn Tể cứu viện. Nếu không có hắn, chúng ta nửa bước cũng khó đi, đừng nói chi là dẫn các ngươi trở về nội thành an toàn."
Đám người gặp nạn nhất thời sững sờ, như hóa đá tại chỗ. Lấy sức một người mở đường cho hơn ba mươi đội ngũ Hồn Tể cứu viện? Đây là khái niệm gì? Một đội cứu viện ít nhất cũng có vài chục người gặp nạn, ba mươi mấy đội ngũ tức là ba, bốn ngàn người. Hơn nữa, các đội ngũ lại phân bổ tại những khu vực khác nhau, một mình hắn làm sao có thể mở đường cho tất cả?
Trác Uyển và thiếu niên vẫn luôn nghĩ Sở Mộ chỉ là một trong những người đến cứu họ, không ngờ hắn lại thường xuyên di chuyển qua lại giữa các đội ngũ. Thảo nào khi tiến vào hầm ngầm, thái độ của hắn lại vội vã và lạnh lùng đến vậy. Bởi vì hắn không có thời gian giải thích, cũng không cần thiết lãng phí thời gian chờ đợi một nhóm người yếu ớt. Chỉ cần hắn trì hoãn một phút, rất có thể một đội ngũ nào đó sẽ bị toàn diệt.
"Trác Uyển tỷ tỷ, chúng ta có hy vọng sống sót rồi sao?" Thiếu niên nghi ngờ hỏi. Hiện tại đã có một cường giả mạnh hơn Lý Nhạc tướng quân gấp mấy lần đến cứu họ, cho dù phía trước có đông Băng Sơn Quái Vật đến mấy cũng không thành vấn đề. "Ừ!" Trác Uyển nghiêm túc gật đầu.
Hắn từ một thanh niên kiệt xuất cống hiến sức mình cho trận chiến Tuyết Thành. Chỉ qua mấy năm, hắn đã trở thành một cường giả chân chính, đứng giữa quân đoàn trăm vạn quái vật vẫn bình thản như thường. Thời gian trôi qua thật nhanh, Trác Uyển rất muốn biết những năm gần đây hắn đã gặp bao nhiêu kỳ ngộ, trải qua những chuyện kinh tâm động phách gì để đạt tới trình độ này.
Các đội cứu viện từ những vị trí khác nhau dần dần tụ tập lại một chỗ, nhưng việc di chuyển quy mô lớn đã khiến Băng Sơn Quái Vật chú ý. Khi hơn ba ngàn người gặp nạn tập trung, số lượng quái vật bao vây đã lên tới gần vạn. Dõi mắt nhìn ra xa, chỉ thấy thân ảnh quái vật đông nghịt, những lệ trảo cắm sâu vào đất, chờ đợi cơ hội tiến công. Tiếng gầm thét liên tục truyền đến khiến mọi người kinh hãi thất sắc.
Một chuyện đáng sợ hơn nữa, chính là phía sau lưng đang có vô số quái vật chạy tới. Đội ngũ cứu viện sắp bị chúng bao vây chặt chẽ. Có lẽ chúng đã cảnh báo lẫn nhau, Băng Sơn Quái Vật giống như sóng lớn cuồn cuộn vỗ bờ, điên cuồng nuốt chửng mọi thứ, từ khu vực ngoại thành không ngừng đổ dồn về phía trung tâm. Đến khi đàn quái vật đợt thứ hai xông vào trong thành, e rằng những người gặp nạn sẽ không còn đường sống. Chính vì thế, Sở Mộ phải mau chóng dẫn họ vào nội thành.
Thời gian chậm rãi chuyển sang đêm, ánh chiều tà đỏ rực trải rộng khắp tòa thành. Trên một tòa tháp lung lay sắp đổ, Sở Mộ đứng đó dõi nhìn xuống. Hắn thấy vô số Băng Sơn Quái Vật đang di chuyển bên dưới. Sở Mộ quay đầu nhìn thoáng qua hướng ba ngàn người gặp nạn, chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu niệm chú ngữ.
Chú ngữ rất dài. Khi hắn mở mắt ra lần nữa, hỏa diễm màu đen và hỏa diễm màu bạc bắt đầu bốc cháy quanh thân thể. Sở Mộ giơ tay về phía trước, lĩnh vực Ma Diễm dần dần lan tỏa ra bốn hướng. Hai luồng hỏa diễm với màu sắc khác biệt xông thẳng lên trời, sau đó hình thành một đồ án Bát Quái Ma Diễm bao trùm phân nửa tòa thành. Một nửa màu đen, một nửa màu bạc, đồ án Bát Quái Ma Diễm ẩn chứa lực lượng cường đại dị thường. Từ xa nhìn lại, người ta sẽ thấy hình ảnh Bát Quái Trận Đồ, nửa đen nửa trắng vô cùng bắt mắt.
Bát Quái Trận Đồ chậm rãi xoay tròn, khu vực Ma Diễm bao phủ sinh ra lực lượng hủy diệt. Ngay sau đó, hơn ba ngàn người đồng thời chứng kiến một màn kinh khủng chí cực. Hàng nghìn Băng Sơn Quái Vật ngăn cản phía trước đã bị Ma Diễm Bát Quái Trận Đồ biến thành tro bụi, một cơn cuồng phong thổi qua lập tức cuốn bay vào không khí. Tuy nhiên, Băng Sơn Quái Vật không hề sợ hãi, chúng vẫn không ngừng phát động thế công. Mọi người không thể tin vào sự thật trước mắt, tất cả bỗng nhiên dừng bước. Ngay cả các cao thủ Hồn Tể cũng lộ vẻ nghi hoặc, họ không ngờ thực lực của Sở Vương lại cường đại đến mức này. "Không được dừng lại, tiếp tục đi!" Sở Mộ nói với đám cao thủ Hồn Tể.
Hơn ba ngàn người hồi lâu mới bừng tỉnh, vội vàng đi theo phía sau Sở Mộ. Mấy ngàn đầu Băng Sơn Quái Vật đã bị mạt sát trong nháy mắt, trong quá trình họ di chuyển không còn gặp nguy hiểm quá lớn. Chẳng qua, cảnh tượng vừa rồi quá mức rung động, hẳn là cả đời họ không thể nào quên được.
Nội thành ngày càng gần. Sở Mộ dựa vào thực lực cường đại đã dẫn đoàn người gặp nạn đến cửa thành an toàn. Xung quanh vẫn còn rất nhiều Băng Sơn Quái Điểu lượn lờ, Sở Mộ liền để Quỷ Khung Quân Vương đi trước hộ tống, bảo vệ đoàn người tiến vào nội thành. Khi mọi người biết được Cự Nhân tộc cũng là Hồn Sủng của hắn, sự khâm phục trong lòng đám người gặp nạn càng thêm sâu sắc. Trước đó, họ nghĩ rằng sức lực một người không thể nào ngăn cản nổi quân đoàn trăm vạn Băng Sơn Quái Vật. Nhưng giờ phút này, không còn bất kỳ ai nghi ngờ điều đó nữa.
Sau khi tất cả mọi người vào trong nội thành, Thành chủ Băng Ly lập tức an bài họ đến nơi nghỉ ngơi. Đám người gặp nạn đã mệt mỏi hơn mười ngày, họ đói khát, kiệt sức, sợ hãi, bị hành hạ tinh thần từng giờ từng phút. Giờ đây, rốt cuộc đã thoát khỏi nanh vuốt quái vật, cả đám người nhất thời đổ gục xuống một mảng lớn. Thậm chí có không ít người tiến vào nội thành vẫn không tin mình còn sống sót, tai qua nạn khỏi nhanh chóng đến vậy.
Trác Uyển và thiếu niên không đi xa, mà tập trung cùng đội ngũ binh sĩ để cứu giúp những người khác. Cho đến lúc này, số người được cứu đã lên đến hơn vạn. Trác Uyển biết ngoài kia vẫn còn người gặp nạn, nhưng trong tình huống này, những gì họ làm được đã là cực hạn. "Tổng Soái, thật sự cảm tạ ngài. Ta vẫn nghĩ rằng lần này mình chết chắc rồi." Trác Uyển khom người hành lễ với Sở Mộ. Thiếu niên mặt mày có vẻ ngây dại, không biết phải biểu đạt suy nghĩ của mình như thế nào. Hắn im lặng đứng bên cạnh Trác Uyển, thân thể kích động run rẩy từng đợt. Chỉ có những người tự mình trải qua cảm giác cận kề cái chết mới hiểu được mạng sống đáng quý.
Đề xuất Voz: Tháng 7 và nhà hàng xóm...