Sở Mộ kết ấn niệm chú, cánh tay trái chậm rãi nâng lên. "Tử Vong mộ trủng." Trên không Quan Ải thành, một vòng xoáy khổng lồ đột ngột hiện thế. Vòng xoáy cuồng chuyển, tuôn trào từng đợt ma diễm hắc sắc, ngọn lửa ngưng tụ thành một tòa mộ quỷ dị, từ cửu thiên giáng xuống. Tử Vong mộ trủng khác biệt với Tà Trủng, nó không giam cầm địch nhân, mà ẩn chứa lực lượng ma diễm hủy diệt, đẩy kẻ thù vào bến bờ diệt vong.
"Rầm rầm rầm!" Tòa Mộ trủng đầu tiên rơi thẳng xuống trung tâm Quan Ải thành, nơi tập trung quân đoàn cấp quân chủ. Mộ trủng chưa chạm đất, lực lượng ma diễm hắc sắc đã bạo phát, chấn động khắp tòa thành, lan tràn trên mọi nẻo đường, thiêu rụi vạn vật thành tro bụi.
"Uỳnh!" Tử Vong mộ trủng hạ xuống, thanh âm tựa sấm sét kinh thiên. Cả quân đoàn đông nghịt lập tức hóa thành hư ảo, không một sinh linh nào may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Ma diễm hắc sắc lấy Mộ trủng làm trung tâm, càn quét Quan Ải thành, nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang vọng không dứt.
Một số Hồn sủng sư ở vòng ngoài phản ứng kịp thời, khống chế Hồn sủng chạy trốn thật xa trước khi Mộ trủng giáng lâm. Nhưng khi bọn họ tưởng chừng đã thoát khỏi phạm vi tai ương, trên đỉnh đầu lại xuất hiện một bóng ma đen nhánh. Cái bóng kinh khủng này nuốt chửng toàn bộ quang minh trong thành, thay vào đó là hắc hỏa bập bùng nhảy múa, tựa như điệu vũ tử vong.
Bóng ma và hỏa diễm càng lúc càng khuếch trương, từ xa nhìn lại, cảnh tượng vô cùng đáng sợ. Quân đoàn liên minh chẳng khác nào đàn kiến chạy trốn trước mặt cự thú, bất luận cố gắng thế nào, chạy theo hướng nào cũng không thể thoát khỏi phạm vi bóng ma bao phủ.
"Ầm!" Lại một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc. Tòa Mộ trủng thứ hai mang đến cho Quan Ải thành một trận tai ương kinh hoàng, không biết bao nhiêu sinh mạng đã bị hủy diệt trong làn sóng ma diễm khủng khiếp. Quân chủ, đế hoàng, cho đến chúa tể, tất cả đều không chịu nổi một kích. Chỉ cần là sinh linh trong phạm vi Tử Vong mộ trủng bao phủ, lập tức tử vong, thân thể hóa thành hư ảo tan vào không khí.
Quan Ải thành chiếm diện tích rộng lớn, hiện đang trong thời kỳ chiến tranh nên dân chúng thưa thớt, chỉ có quân đoàn vài chục vạn Hồn sủng sư đóng quân. Đường phố nứt toác, lộ ra khe sâu, kiến trúc sụp đổ, khói bụi mù mịt bốc lên. Hai tòa Tử Vong mộ trủng cơ hồ đã bao trùm toàn bộ khu vực nội thành.
Nhưng khi đám người còn sót lại trong Quan Ải thành ngẩng đầu nhìn lên vòng xoáy trên không, thấy vô số Tử Vong mộ trủng đang tiếp tục giáng xuống, toàn bộ đều sợ hãi tái mặt, tạm thời mất đi năng lực suy tư. Việc duy nhất bọn họ có thể làm là cầu nguyện, cầu xin Mộ trủng đừng rơi xuống vị trí của mình.
"Phòng ngự! Mau chỉ huy Hồn sủng ngưng tụ lực lượng, tạo thành trận hình phòng ngự!" Hàn chưởng môn dùng tinh thần âm truyền vào Quan Ải thành. Từ trên cao nhìn xuống, nội thành đã bị Tử Vong mộ trủng bao trùm, ngọn lửa tà ác thậm chí lan tràn ra tới một nửa khu vực trung thành.
Thỉnh thoảng, quân đoàn mấy ngàn người đồng tâm hiệp lực thi triển kỹ năng phòng ngự, tạo ra nhiều tầng bảo hộ đủ màu sắc che chắn. Nhưng Mộ trủng giáng xuống cuốn đi hết thảy, dù là tầng thủ hộ thuộc tính nào cũng tan rã trong nháy mắt. Sau đó, quân đoàn mấy ngàn người kia trực tiếp hóa thành hư vô.
Dưới chân Thiên Sơn, quân đoàn Tân Nguyệt đóng quân cách đó gần trăm dặm, nhìn về tòa thành địch nhân đang bốc cháy hừng hực. Mỗi tòa Tử Vong mộ trủng rơi xuống đều gây ra chấn động lan khắp sơn mạch, kéo theo tiếng gào thét sợ hãi, bi thảm của người lẫn sủng trước khi tử vong.
Một tòa thành, quân đoàn vài chục vạn cứ thế tiêu vong. Đây vốn là lực lượng cường đại có thể quét ngang một cõi, rất ít thế lực dám chống đối. Thế mà lúc này, quân đoàn liên minh lại quá mức yếu ớt. Mỗi lần Tử Vong mộ trủng rơi xuống đều quét sạch một mảng lớn, tướng lĩnh và binh sĩ cùng nhau diệt vong trong lĩnh vực ma diễm.
Trước khi chết, bọn họ vẫn không ngờ rằng vương giả Tân Nguyệt Địa lại cường đại đến mức này. Từ trước đến giờ, Tân Nguyệt Địa luôn ở vị trí bị xâm lược, nhiều tòa thành biến thành phế tích, vô số sinh mạng tử vong trong mỗi lần liên minh chinh phạt. Vì thế, quân đoàn Tân Nguyệt nhìn thấy địch nhân trong Quan Ải thành kêu gào thảm thiết, trong lòng tuyệt đối không có nửa điểm thương hại, chỉ có tiếng cười điên cuồng và hưng phấn khi được báo thù.
Tân Nguyệt Địa đã có một vị vương giả cường đại như thế, bọn họ có lý do gì ngưng chiến? Đây chính là thời điểm phản công địch nhân tốt nhất. Phải quét sạch, giết sạch đám người tham lam, ti tiện kia.
"Ầm ầm ầm!" Tử Vong mộ trủng như từng khối vẫn thạch điên cuồng giáng xuống. Tòa thành trải qua ba lần ma diễm tẩy lễ đã biến thành một mảnh đất khô cằn. Nguyên thủ Phan Quân trôi nổi trên bầu trời quan ải, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm Sở Mộ cả gan làm bậy. Hắn không phải thương hại quân đoàn bị oanh sát, mà là tức giận vì hành vi dám không coi sự tồn tại của hắn ra gì.
"Cút ngay cho ta!" Nguyên thủ Phan Quân không nhịn được nhìn lướt qua Chiến Dã đáng ghét đang dây dưa, lập tức hạ lệnh cho Cự Nhân thú dốc toàn lực công kích. Chiến Dã không thể né tránh công kích của Hồn sủng cao đẳng Bất Hủ, nó dùng hồn ảnh bảo vệ bộ phận yếu hại rồi trực tiếp nghênh đón nắm đấm của Cự Nhân thú.
"Rầm rầm rầm!" Sáu đạo Thạch quyền nện lên người Chiến Dã, mỗi quyền đều khiến khải giáp vỡ vụn, xương cốt nứt vỡ. Sở Mộ thấy vậy thoáng bối rối, đành phải tạm ngừng hủy diệt Quan Ải thành. Hắn niệm chú ngữ thi triển kỹ năng trước khi Cự Nhân thú kịp công kích lần nữa.
"Ầm!" Quả đấm Cự Nhân đã tới trước mặt Chiến Dã. Ngay lúc này, không gian chỗ nó đột nhiên nổ tung, làn sóng ma diễm mạnh mẽ đánh văng nó ngược về phía Quan Ải thành.
Thực lực Chiến Dã hiện tại chỉ là trung đẳng Bất Hủ, dù sinh mạng lực cao hơn sinh vật khác sáu lần, nhưng không thể ngăn cản Cự Nhân thú liên tục công kích. Nếu Sở Mộ không kịp thời ứng cứu, e rằng nó đã chết mà không kịp sử dụng năng lực Đoạn Chi Trọng Sinh. Trước khi Chiến Dã tăng cường thực lực tới trình độ nhất định, Sở Mộ phải bảo vệ nó an toàn.
Chiến Dã nhờ có Sở Mộ bảo vệ đã yên tâm hơn nhiều, không chút do dự thi triển kỹ năng Đoạn Chi Trọng Sinh. Khải giáp vỡ vụn nhanh chóng khép lại, vết máu tróc ra, gân cốt trở nên rắn chắc tựa như thoát thai hoán cốt.
"Cổ Lực Phục Tô." Lực lượng ma văn cổ xưa lượn lờ, hồn ảnh bao phủ trên người Chiến Dã cũng trở nên rõ ràng hơn. Sở Mộ hạ xuống bên cạnh Chiến Dã, ánh mắt màu bạc lóe lên tia sáng yêu dị. Ánh mắt Chiến Dã lập tức biến hóa, sau đó từ từ mở rộng ra. Tất cả vật thể di động trong tầm mắt Chiến Dã bỗng nhiên chậm chạp vài phần.
Tốc độ Cự Nhân thú vốn không nhanh, Sở Mộ gia trì năng lực Dị Đồng cho Chiến Dã khiến hành động của nó chẳng khác gì rùa bò.
"Vù vù vù!" Chú ngữ lại vang lên. Thân thể Sở Mộ bốc cháy ma diễm hắc sắc, từ từ ngưng tụ thành một cái áo choàng hắc ám. Áo choàng bay lên đầu Chiến Dã rồi phủ xuống, biến thành một bộ chiến giáp đen nhánh. Hồn ảnh trên người Chiến Dã cũng bị năng lượng hắc ám bao trùm, dần dần chuyển hóa trở nên chân thật hơn.
"Rống rống rống!" Chiến Dã nhận được lực lượng ma diễm tăng cường phòng ngự và hồn ảnh, lập tức ngẩng đầu gầm thét, khí thế bạo tăng. Nó lại xông tới, mục tiêu chính là Cự Nhân thú.
Vẫn là Mặc Khải Thứ công kích làm suy giảm lực phòng ngự của đối phương. Hiện tại, móng vuốt của nó không thể gây thương tổn cho Cự Nhân thú. Thế nhưng, lần này Chiến Dã thi triển Mặc Khải Thứ tăng thêm hiệu quả ma diễm, khải giáp Cự Nhân thú dần dần yếu đi, không thể ngăn cản lực lượng ma diễm thiêu đốt linh hồn xâm nhập.
Chiến Dã dựa vào công kích ẩn chứa hai loại hiệu quả: không nhìn phòng ngự và đốt cháy linh hồn, bắt đầu giành lại ưu thế. Cự Nhân thú hiển nhiên không dám để mặc cho Chiến Dã tùy ý công kích như trước.
Trong lúc Chiến Dã kiềm chế Cự Nhân thú, Sở Mộ tranh thủ cơ hội tiếp tục hủy diệt Quan Ải thành. Sở Mộ bay lên bầu trời Quan Ải thành, liền phát hiện phía đối diện xuất hiện rất nhiều thân ảnh. Bọn họ vội vàng dàn trận vây quanh hắn, bộ dáng như lâm đại địch.
Ánh mắt Sở Mộ quét qua mười mấy cường giả Bất Hủ, khóe miệng nở nụ cười khẩy. Trong đám cường giả này có Hàn Nham, Hỏa phu nhân và Cổ Tín Thủy. Lần trước không kịp giết chết bọn họ, vậy lần này sẽ không có tên nào chạy thoát khỏi tay hắn.
"Tiểu Chập Long." Chú ngữ lại vang lên, trước mặt Sở Mộ xuất hiện một cái U Linh đại trận. Thân ảnh tiểu Chập Long bay ra, trôi nổi bên cạnh Sở Mộ. Những linh hồn cấp Bất Hủ sẽ là vật tẩm bổ để tiểu Chập Long tiến vào cảnh giới cao đẳng Bất Hủ.
Tiểu Chập Long chiến đấu với từng người một sẽ lãng phí thời gian. Hắn sẽ nhân cơ hội này bắt giữ đám cường giả Bất Hủ, sau đó để tiểu Chập Long thôn phệ sạch sẽ.
Sở Mộ nâng cánh tay trái lên, một đoàn ma diễm hắc sắc chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay. Lực lượng ma diễm ngưng tụ oán khí biến thành một thanh Quỷ liêm thật dài. Sở Mộ chém Quỷ liêm về phía một gã Hồn sủng sư cưỡi Thự Quang điểu sơ đẳng Bất Hủ.
Quỷ liêm chém thẳng xuống đầu Thự Quang điểu. Đối phương không ngờ mục tiêu công kích đầu tiên lại là mình, sợ hãi khống chế Thự Quang điểu liều mạng né tránh. "Xẹt!" Tuy rằng hắn kịp thời tránh thoát một kích trí mạng, nhưng Quỷ liêm vẫn chém đứt một mảng thịt lớn trên người Thự Quang điểu. Ma diễm hắc sắc thuận thế lan tràn khắp toàn thân nó.
Chưa đầy một giây sau, thân thể Thự Quang điểu đã chuyển thành màu đen nhánh, toàn thân không thể nhúc nhích. Từ xa nhìn tới, Thự Quang điểu giống như một bức điêu khắc to lớn lơ lửng giữa không trung.
Đám cường giả cấp chưởng môn giật mình kinh hãi, còn chưa kịp định thần thì thanh Quỷ liêm kia bỗng nhiên phân nhánh. Ba đạo Hắc Sắc quỷ nhận thoát ra, lấy tốc độ cực nhanh chém tới ba đầu Hồn sủng cấp Bất Hủ ở gần đó. Kết quả của chúng nó cũng đồng dạng với Thự Quang điểu.
"Ngao!" Tiểu Chập Long từ trong không gian hư vô đột nhiên lao ra, chỉ một lần vỗ cánh đã bay tới gần Thự Quang điểu trong nháy mắt. Tiểu Chập Long mở miệng cắn vào cổ Thự Quang điểu, năng lực U Linh bộc phát, trực tiếp kéo linh hồn Thự Quang điểu ra ngoài.
Linh hồn Thự Quang điểu ra sức giãy dụa, miệng không ngừng kêu thảm. Nhưng sự giãy dụa chỉ là vô ích, trừ phi là Hồn sủng có U Linh thuộc tính cường đại. Nếu không, một khi đã bị tiểu Chập Long bắt giữ, linh hồn tuyệt đối là chết chắc. Hàm răng tiểu Chập Long giữ chặt cổ họng Thự Quang điểu, mặc kệ nó giãy dụa thể xác hay linh hồn cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
"Ực!" Tiểu Chập Long hoàn toàn thôn phệ linh hồn Thự Quang điểu. Ánh mắt nó lại nhìn sang ba đầu Hồn sủng cấp Bất Hủ đang bị Quỷ liêm quấn chặt. Nó vỗ cánh bay về phía đám Hồn sủng cấp Bất Hủ đã mất đi năng lực phản kháng, tiếp tục hưởng dụng bữa ăn mỹ vị hiếm có.
Chuẩn Bất Hủ, sơ đẳng Bất Hủ, trung đẳng Bất Hủ, tổng cộng bốn mươi cường giả Bất Hủ lần lượt xuất hiện. Nhưng đám người này không chỉ ngăn không nổi Sở Mộ hủy diệt Quan Ải thành, mà còn dâng tặng linh hồn để hắn nuôi dưỡng Hồn sủng.
"Vụt vụt vụt!" Cánh tay trái Sở Mộ liên tục huy động, lực lượng ma diễm hắc sắc lan tràn tới trước giống như sóng thần cuồng nộ. Từ trong đó xuất hiện vô số Quỷ liêm chém tới trận doanh địch nhân. Những mục tiêu bị Quỷ liêm công kích lập tức đứng yên bất động, tựa như bị trúng kỹ năng giam cầm và phong ấn. Chỉ có những người né tránh triệt để mới thoát khỏi vận mệnh tử vong.
Bốn mươi cường giả Bất Hủ nghe thấy tiếng người sủng kêu gào thảm thiết thì sắc mặt tái mét, vội vàng thối lui làm cho trận hình rối loạn không chịu nổi. Vốn là bọn họ cho rằng bốn mươi cường giả Bất Hủ liên thủ sẽ có thể trì hoãn Sở Mộ một chút thời gian. Nhưng bọn họ đã quá coi thường thực lực Sở Mộ, nhất là khi hắn hấp thu lực lượng oán khí khổng lồ trong cuộc chiến tranh này. Cộng thêm sự xuất hiện của nguyên thủ Phan Quân khiến tính cách Sở Mộ trở nên ác liệt, hung bạo tới cực điểm.
Cho dù là Hồn sủng trung đẳng Bất Hủ cũng không có tư cách phản kháng, không cần phải nói đến sơ đẳng Bất Hủ và chuẩn Bất Hủ.
"Rất cao thượng a... Vì bảo vệ quân đoàn thuộc hạ rút lui, các ngươi lại tình nguyện đi tìm cái chết?" Sở Mộ nở nụ cười càn rỡ, ánh mắt lộ vẻ hứng thú nhìn tới đám người kinh hãi đảm chiến. Cao thượng? Trên đời này không có bao nhiêu cường giả Bất Hủ quan tâm thuộc hạ sống chết. Bởi vì bọn họ muốn đạt tới cảnh giới này đã phải đạp lên vô số thi thể đi tới, hai tay đã nhuốm máu không biết bao nhiêu sinh mạng.
Một lát sau, đám cường giả Bất Hủ phát hiện công kích của mình không ảnh hưởng gì đến Ma nhân, ngược lại còn bị hắn tước đoạt linh hồn ném cho sủng vật ăn. Rốt cuộc bọn họ mất đi chiến ý, vội vàng nghĩ cách rút lui. Tiểu Chập Long thôn phệ liên tiếp bảy linh hồn, trong lúc nhất thời tất cả cường giả Bất Hủ chạy trốn tứ tán.
Sở Mộ để mặc cho bọn họ chạy đi, ánh mắt bỗng nhiên chuyển sang Cổ Tín Thủy. "Ngươi cảm thấy mình trốn được không?" Sở Mộ mỉm cười chế nhạo Cổ Tín Thủy. Lần trước hắn vì cứu Mục Thanh Y mới để Cổ Tín Thủy tránh thoát một kiếp. Lần này Cổ Tín Thủy tự mình đi tới nạp mạng, Sở Mộ sẽ không ngần ngại giúp hắn một tay.
Sở Mộ chậm rãi nâng tay lên, một đạo Hắc Sắc quỷ nhận bắn tới nhanh như chớp. Tốc độ Cổ Tín Thủy hiển nhiên không nhanh bằng công kích của Ma nhân cao đẳng Bất Hủ. Lực lượng ma diễm hóa thành xiềng xích khóa chặt thân thể hắn, rồi bị Sở Mộ kéo ngược trở lại.
Cổ Tín Thủy bị hù dọa mặt mày tái nhợt, liều mạng gào thét kêu cứu với đám cường giả Bất Hủ ở ngoài xa. Đám người kia bây giờ chỉ hận không thể trốn xa hơn một chút, làm gì có ai rảnh rỗi quan tâm tính mạng của hắn.
Sở Mộ nâng tay phải lên, ma diễm màu bạc hóa thành Ngân Quang lợi nhận chém thẳng vào cổ Cổ Tín Thủy. Ngay lúc này, một bóng người xuất hiện bên cạnh Cổ Tín Thủy, vung tay đánh tan công kích uy hiếp tính mạng hắn.
Hắn có tròng mắt màu tím, khí chất cao ngạo, lạnh lùng, còn có mấy phần khinh thường thế nhân. Hắn im lặng quan sát Sở Mộ, tư thái tựa như bề trên nhìn xuống thuộc hạ. Hành động điên cuồng của Sở Mộ trong mắt hắn chỉ là một vở hài kịch buồn cười.
Sở Mộ không hề giật mình hay ngạc nhiên, bởi vì hắn biết người này nhất định sẽ xuất hiện. Hắn chính là kẻ thù của Vũ Sa. Sở Mộ không biết hắn là ai, nhưng có thể khẳng định hắn đến từ Thiên cung.
Gã nam tử thần bí này không nói một câu, chỉ dùng cặp mắt cao cao tại thượng nhìn tới Sở Mộ. Sở Mộ cũng không thèm trốn tránh, đứng yên tại chỗ chờ đợi xem hắn muốn làm gì.
Lấy thực lực Sở Mộ bây giờ quả thật không phải là đối thủ của gã nam tử này, nhưng Sở Mộ không sợ hắn. Bởi vì Ám Thương Vương đang nằm trong không gian Hồn sủng. Với thực lực hiện tại, Sở Mộ đã có thể mệnh lệnh cho Ám Thương Vương chiến đấu.
Nếu như tên kia không kiềm nén được mà xuất thủ tấn công Sở Mộ, đó chính là kết quả cầu còn không được. Hắn và Ám Thương Vương liên thủ đối chiến trên bầu trời Quan Ải thành. Cho dù song phương đánh ngang tay, đến khi kết thúc chiến đấu thì cả tòa thành cũng đã nát bét rồi.
Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Luân Hồi Nhạc Viên