Cuộc chiến ấy kỳ thực không kéo dài bao lâu, nhưng những vấn đề lưu lại thì chưa được giải quyết triệt để, điển hình như những cô nhi sau chiến tranh vẫn bơ vơ không nơi nương tựa. Niệm chú ngữ, Sở Mộ triệu hồi Tiểu Hoàng Tuyền Họa đến trước mặt. "Họa, đưa hai đứa bé này đến Lãnh Thổ Phương Bắc thành đi." Sở Mộ vỗ nhẹ đầu Tiểu Hoàng Tuyền.
Tiểu Hoàng Tuyền khẽ gật đầu, rồi thổi một hơi, nhẹ nhàng đưa hai đứa nhỏ cơ nhỡ lên lưng mình. Hai đứa trẻ chưa từng được thấy một Hồn Sủng Hoàng Tuyền cao quý ở khoảng cách gần đến thế, khi ngồi trên lưng nó, chúng vẫn còn ngây dại, chưa thể hoàn hồn. "Đại ca ca... Ngươi là Thần như trong sách nói sao?" Cô bé lấy hết dũng khí, cất tiếng hỏi nhỏ. "Cứ xem là như thế đi." Sở Mộ nở nụ cười ôn nhu.
"Ngươi tìm mảnh nhỏ kia để làm gì?" Cô bé dường như cảm thấy Sở Mộ không hề đáng sợ, lại hiếu kỳ hỏi thêm. "Mảnh nhỏ này là của một người bạn ta, đối với nàng mà nói vô cùng trọng yếu. Hồn Sủng của ta có thể đưa các ngươi đến Tân Nguyệt Cung Điện mới kiến tạo. Muốn bảo vệ một tòa thành, chỉ dựa vào dũng khí là không đủ, còn phải học cách khống chế Hồn Sủng cường đại. Nếu các ngươi muốn học, nơi đó sẽ có người nguyện ý dạy dỗ." Sở Mộ nói.
"Ta... ta có thể theo các ngươi học được không?" Cậu bé vô cùng cẩn thận hỏi. Cậu nhỏ cơ nhỡ này hẳn là một trong số ít người đã tận mắt chứng kiến Sở Mộ một mình đại chiến với Ác Long ma quỷ thần nhân kia. Hắn biết lực lượng của người này nhất định là tối cường trên thế giới này. Bởi lẽ, nếu không phải người nam tử tựa như thần linh này cố ý bảo vệ Vạn Tượng Thành, chỉ cần một kỹ năng rung chuyển nhẹ nhàng, hai người bọn họ đã hóa thành tro bụi. "Có thể, nhưng hiện tại ta phải hoàn thành một chuyện nên làm trước đã." Sở Mộ đáp.
Cậu bé liều mạng gật đầu, điều này đối với hắn quả thực giống như một giấc mộng. Đối với hắn, lực lượng cường đại nhất là có thể bảo vệ tòa thành như lời ông nội hắn nói, nhưng người trước mắt này lại có đủ sức mạnh hủy diệt cả thiên địa, mà lại dễ dàng bảo vệ một tòa thành.
Sau khi Tiểu Hoàng Tuyền đưa hai đứa bé rời đi, Sở Mộ dùng thần thức của mình tìm kiếm những mảnh nhỏ khác trong Vạn Tượng Thành. Những mảnh nhỏ đều tản mát ra ý vị năng lượng tương đồng, việc tìm kiếm chúng không quá khó khăn. Rất nhanh, Sở Mộ đã tìm thấy toàn bộ, sau đó dùng Xích Hỏa Diệu Nhật luyện chúng thành một khối hình vuông. Mặc dù vậy, những vết nứt trên bề mặt vẫn không thể kết hợp lại hoàn hảo.
Khi rời khỏi Vạn Tượng Thành, Sở Mộ cố ý gia trì thêm một đạo kết giới bảo vệ cho tòa thành.
Tinh quang màu đỏ chợt lóe lên rồi biến mất, xẹt qua vô số cương giới. Từ rất xa, Vũ Sa đang bị giam cầm trong bầu trời đen thui đã nhìn thấy cái tên khốn kiếp không giữ lời kia xuất hiện. Lúc trước khi đàm phán điều kiện, nàng đã nghiêm túc nói với Sở Mộ rằng tuyệt đối không thể lợi dụng Hồn Ước hoặc thực lực cường đại để hạn chế bất kỳ tự do nào của nàng. Kết quả, không lâu sau, hắn đã mạnh mẽ giam cầm nàng lại. Thậm chí, Vũ Sa bắt đầu hoài nghi Sở Mộ rốt cuộc có thể giúp nàng báo thù hay không. Nàng không cần Sở Mộ lật đổ hoàn toàn Thiên Cung—đó là hành động tìm chết, Thiên Cung tồn tại lâu năm như thế ắt có lý do để trường tồn—cái nàng muốn chỉ là giết chết Du Thiên mà thôi.
Sở Mộ phi hành tốc độ cực nhanh, vừa nãy còn ở nơi xa xăm, chớp mắt đã tới nơi. Vũ Sa vội vàng dùng tay áo lau đi nước mắt trên mặt. Dù cho có bất mãn hay ủy khuất đến đâu, nàng cũng không thể để gã đàn ông đáng ghét này thấy được sự yếu đuối của mình. Mọi thứ của nàng đều đã trao cho hắn, Vũ Sa không hiểu nổi tại sao người này vẫn không chịu buông tha nàng. Ngay cả khi đối mặt với Thiên Cung, nàng cũng chưa từng thỏa hiệp như vậy.
Bỗng nhiên, một cỗ sóng nhiệt ùa tới, thân thể cao ngất của Sở Mộ dừng lại trước mặt Vũ Sa. Vũ Sa không ngẩng đầu, tỏ vẻ không muốn nói chuyện, cũng không liếc mắt nhìn hắn một cái. "Nghe vài đứa trẻ cơ nhỡ nói chuyện, làm trễ nãi chút thời gian." Sở Mộ giải thích. Vũ Sa vẫn im lặng. "Cái này cho ngươi." Sở Mộ đưa bàn tay ra, đem chiếc hoa tai thủy tinh màu tím hình vuông đưa tới trước mặt Vũ Sa.
Vũ Sa ban đầu còn bất vi sở động, nhưng khi nàng nhìn rõ chiếc hoa tai thủy tinh màu tím, ánh mắt nàng rốt cuộc lay động. Không biết tại sao, mỗi lần nhìn thấy hoa tai màu tím, một dòng nước mắt như thủy triều từ trong lòng nàng tràn ra, khiến vẻ cao ngạo, lạnh lùng, kiên cường mà nàng khổ công rèn luyện toàn bộ bị đánh sụp, biến thành một tiểu cô nương thương tâm và đầy hoài niệm. Nàng tự nhủ không thể khóc, nhưng lệ vẫn không ngừng tuôn rơi. Một lần nữa nhìn thấy hoa tai màu tím, làm sao còn có thể giữ được khí khái đó nữa chứ...
Từng giọt lệ nhỏ xuống đôi hoa tai thủy tinh màu tím. Chiếc hoa tai này vốn có hai chiếc, nguyên bản không hề có vết nứt, hoàn mỹ không chút tỳ vết, nhưng giờ đây chỉ còn lại một chiếc cô độc, phía trên còn hằn đầy vết thương, thậm chí hình dáng cũng đã thay đổi đôi chút do được người khác thông qua trí nhớ tàn phá mà tái tạo. Vũ Sa nhận lấy hoa tai từ tay Sở Mộ, cẩn thận giữ chặt trong lòng bàn tay.
"Thiên Cung đã biết ai đánh cắp Nhật Thực rồi, một mình ngươi không quá an toàn, hay là trước đi cùng ta..." Sở Mộ nói. Vũ Sa lau nước mắt, lạnh lùng đáp: "Lấy danh nghĩa gì? Hồn Sủng của ngươi sao?"
Sở Mộ không biết phải trả lời thế nào. Vũ Sa rốt cuộc được coi là gì? Nói là bằng hữu, thì quá nực cười, chính bản thân Sở Mộ cũng không tin. Là kẻ thù? Hình như cũng không phải, thù nhân không thể sống nương tựa vào nhau như thế, hơn nữa bọn họ hiện tại cùng có chung một địch nhân. Vũ Sa thấy Sở Mộ không trả lời, liền xoay người rời đi. Sở Mộ cũng không biết làm sao để giữ nàng lại.
Sở Mộ lúc này trong đầu có chút hỗn loạn. Hắn vẫn không rõ vì sao Vũ Sa lại đem toàn bộ lực lượng cấp Bất Tử tặng cho mình. Nàng đi rồi, nhìn thân ảnh nàng nơi xa, Sở Mộ cảm giác nàng giống như đang nói lời chào và cảm ơn, từ nay về sau không biết có còn xuất hiện trên thế giới này nữa không. Sở Mộ cũng không biết nàng muốn đi đâu. Nàng sau khi hóa thân thành Thiện Ác Nữ Vương, làm mọi thứ cũng vì Nhật Thực hắc ám hôm nay, nhưng cuối cùng toàn bộ lực lượng lại đến trong thân thể của hắn. Sau đó, nàng cứ như vậy mà đi, dường như chuyện sau này triệt để không liên quan đến nàng, giống như chẳng có thứ gì đáng để lưu luyến.
Trên thực tế, chính bản thân Sở Mộ cũng không biết tại sao cố ý chạy tới nơi này để lưu nàng lại. Có lẽ nàng đã đem toàn bộ lực lượng mà nàng khổ tâm kinh doanh trao cho mình, khiến hắn cảm thấy mắc nợ nàng điều gì đó. Nhưng khi nàng chất vấn hắn lấy danh nghĩa gì để giữ nàng lại, Sở Mộ thật sự không thể trả lời, moi cả ruột gan cũng không tìm thấy một lý do hay một cái cớ nào cả.
Khi đã rời khỏi rất xa, Vũ Sa rốt cục quay đầu lại, nhìn thoáng qua đoàn hỏa diễm màu đỏ tựa hồ vẫn còn đứng nguyên ở nơi đó. Nàng không phải lưu luyến Sở Mộ, mà là nhớ tới câu nói kia của hắn: "Ngươi đi đâu?"
Ta đi đâu đây? Vũ Sa cũng đang tự hỏi mình. Đúng là nàng cũng không biết muốn đi đâu. Đem chuyện báo thù chuyển giao cho Sở Mộ, nàng dường như đã mất đi mục tiêu phương hướng, liền không biết muốn đi nơi nào. Dường như điều duy nhất muốn làm chính là chờ đến một ngày nào đó, nghe được tin tức Du Thiên đã bị Sở Mộ giết chết. Hoặc là Sở Mộ chết thảm tại Thiên Cung... Ừ, ừ, đều là tin tức tốt, không phải sao?
"Ô ô ô ô ~~~~~~~~" Ám Thương Vương ngẩng đầu nhìn lên hắc ám, phát ra tiếng gào thét. Nó cũng đang hỏi chủ nhân của nó, nên đi đâu bây giờ. "Đến một nơi cách xa biển một chút, cũng không nên ẩm ướt quá." Vũ Sa nhìn Ám Thương Vương nói. "Ừm, tìm nơi ấm áp, khí sảng một chút. Tốt nhất là nơi đó có hoa." Vũ Sa bổ sung.
Vạn Niên Bất Hủ Ám Thương Vương gật đầu, vì thế bỗng nhiên lộn nhào một vòng, hướng về phía bắc bay đi. "Ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi không biết trong điều kiện ta nói lúc nãy sao hả? Cách hắn càng xa càng tốt!" Vũ Sa vỗ liên tục xuống đầu Ám Thương Vương, có chút tức giận mắng. Ám Thương Vương rũ cụp đầu, bỏ đi ý niệm bay đến Lãnh Thổ Phương Bắc, bắt đầu hướng phía đông bắc bay đi. Nghe nói, nơi đó là Hoa Quốc Độ.
Sở Mộ đứng tại chỗ suy tư thật lâu. Cuối cùng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn Thiên Cung lơ lửng che chắn liệt dương. Tai họa ngầm Giao Nhân Cổ Lão tạm thời bị đè xuống. Thế nhưng, muốn giải quyết con Ám Long giảo hoạt này cũng không phải dễ dàng.
Sở Mộ để cho Tiểu Hoàng Tuyền đưa hai đứa bé đến Lãnh Thổ Phương Bắc, sau đó giao cho nó một nhiệm vụ, bảo nó đi đến nơi ở của Hoàng Tuyền Đại Đế, truyền đạt ý chỉ của mình. Sở Mộ hướng Lãnh Thổ Phương Bắc bay đi. Nơi này còn có rất nhiều người đang đau khổ chờ đợi tin tức hắn an toàn trở về.
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Phụng Đả Canh Nhân [Dịch]