Vượt qua khối nhân thổ mênh mông không tốn quá nhiều thời gian, Sở Mộ hạ xuống một tòa thành thị mới được kiến tạo tại Tân Nguyệt Chi Địa. Thành này hùng vĩ hơn Vạn Tượng Thành rất nhiều, là một giới thành chân chính, đủ sức dung nạp dân cư của vài trọng trấn như Vạn Tượng Thành. Đây là lần đầu tiên Sở Mộ đặt chân đến Bắc thành, nhất thời chưa tìm được nơi ở của người thân. Xuyên qua màn đêm, cả thành không ai hay biết vương giả của họ đã trở về. Sở Mộ lặng yên không tiếng động đáp xuống phủ thành chủ.
Phong cách phủ đệ được xây dựng theo lối cổ viện, không mang khí phái lộng lẫy như Tân Nguyệt Cung Điện, mà theo kiến trúc Bắc bộ của Tranh Minh Đại Địa. Lúc muốn sửa đổi thì Nhật Thực đã ập đến. U Ám đăng chỉ đủ chiếu sáng một khu vực hữu hạn, bóng tối dày đặc còn bá đạo hơn cả đêm thường, khiến mọi góc viện trong phủ thành chủ đều toát ra vẻ lạnh lẽo.
Theo hồn ước dẫn lối, trong tòa thành có chút xa lạ này, Sở Mộ vẫn tìm thấy không ít khuôn mặt thân quen. Hắn tìm đến Trữ Mạn Nhi trong đại viện. Tiếp cận khu lâm viên, Sở Mộ thấy một tòa lầu các tao nhã. Lầu các mái ngói hình nón lá, khi Sở Mộ tiến vào, hắn thấy một nữ tử đang ngồi trên nóc nhà, buông mái tóc dài, chống má nhìn bầu trời đêm đen như mực. Nàng vẫn còn đang ngẩn ngơ khi Sở Mộ nhảy lên nóc nhà.
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Sở Mộ ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ hỏi.
Trữ Mạn Nhi giật mình, quay khuôn mặt nhỏ nhắn lại. Nét u buồn trên mặt nàng lập tức tan biến. Đôi mắt trong veo chợt ngấn lệ, Trữ Mạn Nhi không chút do dự nhào vào lồng ngực Sở Mộ, lệ hoa đái vũ, khiến lòng người càng thêm xót thương.
"Ca ca là tên bại hoại, lặng lẽ bỏ đi, rồi lại âm thầm trở về!" Trữ Mạn Nhi khóc nức nở.
Sở Mộ chỉ báo cho Diệp Khuynh Tư biết việc mình rời Vạn Tượng Thành. Hắn không muốn người khác phải lo lắng thêm. Nhưng có những chuyện, dù Sở Mộ không nói, mọi người vẫn đoán được: một mình hắn đi đối đầu với kẻ địch không thể thắng, làm sao có thể khiến mọi người không lo lắng? Trong khoảng thời gian này, không ai có được giấc ngủ ngon, ngày ngày đều hướng lên bầu trời đen kịt kia, thậm chí tìm đến cả chuyện ngây thơ như sao băng hứa nguyện để cầu khấn.
Tiếng khóc nức nở của Trữ Mạn Nhi rất nhanh đánh thức Diệp Khuynh Tư ở phòng dưới. Diệp Khuynh Tư mặc bộ đồ ngủ mỏng manh, tóc hơi rối, khoác thêm áo choàng ngoài. Làn da nàng có chút trắng bệch, trông vô cùng tiều tụy. Ngày ngày chờ đợi, đó là một nỗi thống khổ đáng sợ nhất. Diệp Khuynh Tư đứng trên sân, nhìn Sở Mộ bình yên vô sự, nhìn hắn dịu dàng an ủi Trữ Mạn Nhi đang khóc.
Mặt nàng rất đỗi bình tĩnh, nhưng trong lòng đã sớm cuộn trào kịch liệt.
Sở Mộ nở nụ cười, thấy nàng vì mình mà trở nên tiều tụy như vậy, trong lòng tràn đầy áy náy. Kể từ sau khi lập gia đình, Sở Mộ nhận ra mình bôn ba, còn Diệp Khuynh Tư thì luôn chờ đợi. Điều này vừa như bất hòa, lại vừa như khiến họ thêm thân thiết. Nàng là người duy nhất không cần hắn phải mở lời nhiều, nàng có thể hiểu thấu mọi điều. Sở Mộ không biết nàng đã dùng bao nhiêu tâm tư để ghi nhớ từng cử chỉ, từng chi tiết của hắn... Nàng trở nên an tĩnh hơn, bình tĩnh hơn, thiện giải nhân ý hơn, và nhẫn nại hơn. Quá khứ của nàng kỳ thực không phải như vậy. Chính vì sự táo bạo, hỗn loạn, quên lãng, phóng đãng của hắn, nàng dần dần lựa chọn cách sống đó, để cuộc sống giữa hai người thêm bằng phẳng, chứ không phải như những cặp vợ chồng quanh năm suốt tháng sống trong mâu thuẫn và chán ngấy.
Không mấy nữ nhân nguyện ý hết lòng, chấp nhận làm một trong nhiều thê tử. Sở Mộ sờ lên gò má nàng, phát hiện những vết tích của năm tháng. Nếu hắn bất động rời đi nửa năm, một năm, hoặc bế quan tu luyện một hai năm, bỗng nhiên có một ngày khi cùng nàng ngủ chung, lại phát hiện nàng đã bắt đầu già yếu đi rồi.
Giờ phút này, Sở Mộ chợt nhớ tới lời Vũ Sa đã nói. Hắn bắt đầu cảm thấy khủng hoảng. Hắn không thể để người mình yêu thương già yếu đi trong dòng chảy vô tình của năm tháng. Nếu phải già yếu, thì hắn và nàng phải cùng nhau tiến bước về phía tuổi già. Nếu các nàng rời đi, mà hắn vẫn còn sống trên thế giới này, thì cái cấp Bất Tử này, so với cái chết còn thống khổ hơn vạn lần.
Sở Mộ ôm Diệp Khuynh Tư càng chặt hơn. Mặc dù thọ mệnh của Diệp Khuynh Tư còn rất dài, nàng chỉ tiều tụy mà hiện ra vài tia vết tích năm tháng, nhưng Sở Mộ thật sự rất sợ ngày đó sẽ đến... Sinh mệnh vẫn đang dần trôi qua, nhưng Sở Mộ đã không nhận thấy được. Hắn đang cố gắng tu luyện, mà bỏ lỡ rất nhiều chuyện.
"Ta có phải đã rời đi quá lâu rồi không?" Sở Mộ hỏi.
"Ừm," Diệp Khuynh Tư gật đầu.
"Mọi chuyện kết thúc, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, được không?"
"Còn có chuyện chưa kết thúc sao?" Diệp Khuynh Tư hỏi.
"Giao Nhân Cổ Lão chưa chết, hiện giờ bất quá chỉ là chế trụ nó mà thôi. Còn có Thiên Cung nữa. Lực lượng có được từ Thiên Cung Nhật Thực Đại Trận, bọn họ hẳn là sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta mới đúng," Sở Mộ nói.
"Một chuyện tiếp nối một chuyện. Giao Nhân Cổ Lão kết thúc, lại xuất hiện Thiên Cung. Phía sau Thiên Cung có phải còn có cái gì nữa không?" Diệp Khuynh Tư thầm thì.
"Không có," Sở Mộ vô cùng khẳng định.
"Nhưng vì sao ta cảm giác được chàng giống như đang nói lời từ biệt vậy?" Diệp Khuynh Tư nói.
"Không có đâu, đừng đoán mò," Sở Mộ nghiêm túc đáp.
*****
Màn trời âm u như cũ vẫn đầy dẫy nỗi sợ hãi vô danh. Các loại sinh vật chưa từng thấy trước kia bay lượn trong nhân thổ. Những sinh vật có cánh, vừa giống Biên Bức cự đại, lại vừa giống dã thú có cánh. Khi lôi điện chớp lóe lên, còn có thể thấy rõ răng nanh mang theo huyết dịch của chúng...
Cẩn Nhu công chúa nhíu mày, từ không trung hạ xuống thành thị. Sở Mộ đang tu luyện, củng cố lực lượng, nàng không dám đi quấy rầy hắn.
"Ly Lão Nhi, những thứ này ngươi đã thấy qua chưa?" Cẩn Nhu công chúa tìm Ly Lão Nhi, dò hỏi.
Ly Lão Nhi vuốt chòm râu, cẩn thận nghĩ thật lâu mới nói: "Hình như là sinh vật cổ lão."
"Nhưng, những thứ này... ta đã thấy qua," Cẩn Nhu công chúa nói.
"Ngươi nhìn thấy ở đâu?" Ly Lão Nhi hỏi.
"Thiên Cung. Thứ này và thiên yêu ma quỷ quái của Thiên Cung vô cùng giống nhau, mặc dù không dữ tợn và cường đại bằng thiên yêu ma quỷ quái kia..." Bạch Cẩn Nhu nói.
"Sinh vật Thiên Cung vì sao lại xuất hiện ở nhân thổ này?" Ly Lão Nhi cũng ngây người.
Thiên yêu ma quỷ quái là chủng tộc uy hiếp đến sự tồn vong của Thiên Cung. Theo lý mà nói, loại sinh vật này hẳn phải sống tại khối thổ địa Luân Bàn Thiên Cung, làm sao lại chạy đến cương thổ nhân loại? Chẳng lẽ là do Nhật Thực?
"Vũ Sa lúc trước đã từng nói, thiên yêu ma quỷ quái là quái vật sống ở khối thổ địa sau Luân Bàn. Bọn chúng cực độ chán ghét dương quang, khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống bọn chúng sẽ trốn trong đất bùn. Bây giờ toàn bộ thế giới này chỉ còn lại một mảnh u ám, dương quang không cách nào chiếu rọi thấu, nói không chừng nơi đây sẽ trở thành khu vui chơi cho đám quái vật kia... Hơn nữa, những con vật này đều lấy người sống làm thức ăn," Cẩn Nhu công chúa nói.
Ly Lão Nhi trong lòng cả kinh, vội vàng nói: "Mau mau, đi hỏi Liễu Băng Lam một chút, gần đây có những người khác mất tích hay không."
Cẩn Nhu công chúa bỗng nhiên như hiểu ra điều gì, sắc mặt biến đổi, vội vàng hướng viện Liễu Băng Lam bay đi.
Liễu Băng Lam nhíu chặt lông mày. Gần đây, quả thực nàng đã nhận được tin tức nhân khẩu mất tích từ các cương giới Lãnh Thổ Phương Bắc truyền tới. Mới đầu, Liễu Băng Lam cho rằng họ bị công kích bởi những bộ lạc Hồn Sủng chưa dọn dẹp sạch sẽ, nhưng vừa nghe Cẩn Nhu công chúa nói thế, nàng cũng phát hiện một số tin tức truyền lại có nói, có thể là bị loài yêu vật có cánh ăn tươi nuốt sống.
Ngoại trừ Lãnh Thổ Phương Bắc, những địa phương khác tại Tranh Minh Đại Địa cũng đều truyền lại tin tức tương tự. Nói cách khác, loại thiên yêu ma quỷ quái này không chỉ xuất hiện tại Lãnh Thổ Phương Bắc. Nhật Thực bao trùm rất nhiều nơi, có thể lúc này đã có nhiều quái vật thường lui tới rồi.
"Chuyên môn ăn người sống, làm sao có quái vật như thế được?" Triêu Lãnh Xuyên nói với giọng bình tĩnh.
Khó trách một số người ở những tiểu thành Tân Nguyệt Chi Địa di chuyển chậm đến Lãnh Thổ Phương Bắc đều bị mất tích không giải thích được. Nghĩ tới những người này dĩ nhiên bị những thiên yêu ma quỷ quái này ăn tươi nuốt sống, Triêu Lãnh Xuyên cũng cảm thấy trái tim băng giá.
"Chuyện này phải xử lý thích đáng. Phái thêm cao thủ đi hộ tống những người còn lại, để cho những người cư ngụ tại địa phương nhỏ tận lực tập trung lại, lấy Cảnh thành, Cương thành làm địa phương trung tâm," Liễu Băng Lam nói.
"Vâng, ta sẽ đi hạ lệnh ngay," Triêu Lãnh Xuyên gật đầu.
Sau khi Triêu Lãnh Xuyên rời đi, Liễu Băng Lam đứng dậy hướng viện Sở Mộ đi tới. Sở Mộ như cũ đang tu luyện, hắn vẫn ngồi trong phòng giống như một pho tượng điêu khắc, ánh mắt gắt gao nhắm lại. Khi Liễu Băng Lam vào phòng, Diệp Khuynh Tư không có ở đó, trong phòng chỉ còn lại Sở Mộ tĩnh tu không chút nhúc nhích.
Chẳng biết tại sao, Sở Mộ trở về lần này, Liễu Băng Lam rõ ràng cảm giác được khí chất của hắn đã thay đổi. Sự thay đổi này khiến Liễu Băng Lam cảm thấy có chút xa lạ, hình như mình và Sở Mộ không còn cùng chung một thế giới nữa.
*****
Nàng đi tới bên cạnh Sở Mộ, đưa tay vuốt ve gương mặt hắn. Liễu Băng Lam biết, hắn đã bước vào một lĩnh vực cao đến nỗi không người nào có thể ngước nhìn. Điều hắn muốn gánh chịu căn bản không phải là thứ mình có thể chạm vào. Nàng rất lo lắng, liệu có hay không vào một ngày nào đó, cuộc sống của hắn và cuộc sống của mình bỗng dưng chẳng còn liên quan gì đến nhau. Điều này làm cho Liễu Băng Lam cảm thấy khủng hoảng dị thường.
Liễu Băng Lam ngồi ở bên cạnh Sở Mộ, lẳng lặng tự hỏi. Không biết qua bao lâu, Liễu Băng Lam cảm giác trên bả vai mình có sức nặng nhẹ nhàng. Nàng mở mắt ra, phát hiện Sở Mộ đã tỉnh, hắn đang nhẹ nhàng ôm bả vai mình.
"Làm sao vậy?" Sở Mộ hỏi.
Nhìn ra được, Liễu Băng Lam có tâm sự.
"Một loại cảm giác, cảm giác rất kỳ quái," Liễu Băng Lam nói.
"Cảm giác gì?"
"Ta cũng không biết nói sao," Liễu Băng Lam lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Hắc dạ vẫn luôn bao trùm trên trời đêm, mọi người căn bản không nhìn thấy một tia sáng nhỏ nào. Loại u ám kéo dài thời gian rất dài này, không chỉ khiến mọi người không quen, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy khủng hoảng. Có lẽ, chính là do cổ hắc ám này, khiến trong lòng Liễu Băng Lam bỗng nhiên dấy lên chút bất an không giải thích được.
Nhìn bộ dáng Liễu Băng Lam không nói lời nào nữa, Sở Mộ gãi gãi đầu, cũng không biết phải trấn an nàng như thế nào.
"Lực lượng của ngươi đã vững chắc chưa?" Liễu Băng Lam hỏi.
"Ân," Sở Mộ đáp.
"Nàng vì sao lại đem lực lượng đó cho ngươi?" Liễu Băng Lam tiếp tục hỏi.
"Ta cũng không biết. À, ta cũng muốn hỏi nàng. Là có chuyện gì xảy ra vậy?" Sở Mộ nói.
Hành động quỷ quái của Vũ Sa khiến Sở Mộ vô cùng phức tạp, hơn nữa nàng cứ thế rời đi, khiến Sở Mộ cảm giác mình hình như mắc nợ nàng điều gì đó.
"Nàng thích ngươi?" Liễu Băng Lam hỏi một câu.
"......" Sở Mộ hết chỗ nói rồi, giải thích: "Không có khả năng này."
Liễu Băng Lam cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy khả năng này không lớn lắm. Quan hệ của họ rất phức tạp, nhưng nghĩ đến phương diện nam nữ mà nói thì vô cùng khiên cưỡng.
"Cái này..." Sở Mộ do dự một hồi. Cuối cùng cảm thấy vẫn nên đem chuyện hoang đường phát sinh tại Thiên Cung nói qua một chút cho Liễu Băng Lam nghe.
Liễu Băng Lam sau khi nghe liền mở cái miệng nhỏ nhắn, kinh ngạc nhìn Sở Mộ. Sở Mộ thấy biểu tình kia của Liễu Băng Lam, nhất thời hắn cũng không biết phải nói cái gì cho phải.
"Được rồi, cái gì ta cũng chưa nói cả," Sở Mộ nở nụ cười khổ.
"Khuynh Tư biết không?"
"Không dám nói..."
Liễu Băng Lam liếc mắt nhìn Sở Mộ một cái. Diễm phúc của tên này cũng không tệ nhỉ, lại dây dưa đến cả Vũ Sa. Nữ nhân này cuối cùng cũng rơi vào trong tay Sở Mộ sao.
"Ngươi không nên để cho nàng đi," Liễu Băng Lam nói.
"Ta cũng không biết phải làm thế nào, cảm giác rất loạn."
"Bất quá hoàn hảo, ngươi giúp nàng tìm về hoa tai kia. Nàng cũng giống như ngươi, đoán chừng trong lòng rất loạn, cần phải thanh tịnh thanh tịnh," Liễu Băng Lam nói.
Sở Mộ nghe trong giọng nói của Liễu Băng Lam, cảm giác là muốn mình đi tìm Vũ Sa về? Điều này không thích hợp lắm thì phải.
Liễu Băng Lam tựa hồ nhìn ra được băn khoăn của Sở Mộ, khẽ mỉm cười nói: "Trong lòng nghĩ như thế nào thì làm như thế đó, không thích mà nói thì chớ có miễn cưỡng mình. Nàng cũng không phải là người cần thương hại."
"Ừ," Sở Mộ gật đầu.
........
........
Bước ra sân, ngẩng đầu nhìn lên, vẫn là một khối màn đen vĩnh viễn che kín trên đỉnh đầu. Vạn Niên Luân Bàn, cái Nhật Thực này rốt cuộc sẽ kéo dài bao lâu thời gian? Bản thân Sở Mộ cũng không biết.
"Thiếu gia, thiếu gia..." Ly Lão Nhi vội vàng hấp tấp chạy tới trước mặt Sở Mộ, vung ngón tay nhỏ lên.
"Chuyện gì?" Sở Mộ hỏi.
"Cái người... Ông nội của ta tới," Ly Lão Nhi nói.
"Ông nội ngươi?" Sở Mộ nghĩ đến tuổi của Ly Lão Nhi. Chợt, Sở Mộ bừng tỉnh đại ngộ, xem ra là Yêu tộc sứ giả Ly Miêu lão nhân đã tới.
Quả nhiên, không bao lâu, Ly Miêu lão nhân đang vuốt chòm râu bạc chống trường trượng xuất hiện. Theo sát bên Ly Miêu lão nhân còn có mấy Thanh Yêu Linh khí tức phi thường mạnh. Ánh mắt Thanh Yêu Linh lóe ra quang mang cơ trí, hiển nhiên đều có cấp bậc vô cùng cao, hơn nữa là sinh vật yêu linh có trí tuệ.
"Bọn họ là thủ hạ của Yêu tổ," Ly Lão Nhi chỉ chỉ ba con Thanh Yêu Linh.
Thực lực ba con Thanh Yêu Linh này rõ ràng đã đạt tới cấp Bất Hủ đỉnh phong. Đổi lại trước đây, Sở Mộ muốn đối phó bất kỳ một trong ba bọn chúng cũng có chút khó khăn. Sở Mộ trong lòng buồn bực, Hoàng Tuyền Đại Đế không phái người đến trước, ngược lại tại sao Yêu tộc Yêu tổ lại đến trước chứ.
Yêu tổ, chính là U Minh Tử Đế, là người mạnh nhất trong chủng tộc Mạc Tà, đồng dạng là cường giả Thiên Niên thời đại cấp Bất Tử!
"Ta vốn tưởng rằng ngươi kế thừa lực lượng bi khấp, trở thành Đệ tứ thời đại cường giả, không nghĩ tới ngươi thu nạp chính là lực lượng Xích Hỏa Diệu Nhật..." Ly Miêu lão nhân vuốt chòm râu đánh giá Sở Mộ.
Sở Mộ lắc đầu. Người kế thừa Đệ tứ thời đại cường giả chính là phụ thân của mình Sở Thiên Mang, thế nhưng Sở Mộ cũng không biết ông ta đã đi nơi nào rồi, cũng không biết ông ta có thật sự hoàn toàn kế thừa lực lượng bi khấp hay không, dù sao phần lớn những năng lượng bi khấp kia đã dùng để hòa hoãn sự bá đạo của Xích Hỏa Diệu Nhật.
"Vạn Niên Luân Bàn đã mở ra, hẳn là không được bao lâu sau, Thiên Cung sẽ phát thư mời," Ly Miêu lão nhân nói.
"Thư mời, cái gì thư mời?" Sở Mộ nghi hoặc hỏi.
"Trong mười vị cường giả thời đại, phải ra đời một vị Vạn Niên Luân Bàn..."
Sở Mộ rất khó hiểu, tại sao cường giả Vạn Niên Luân Bàn lại do Thiên Cung cân nhắc quyết định. Hơn nữa cái gọi là thư mời kia, chẳng lẽ là tất cả cường giả cấp Bất Tử mạnh nhất Thiên Niên Thời Đại đều được mời đến Thiên Cung? Nghĩ đến, chỉ có Thiên Cung mới có bản lĩnh có thể mời mười vị cường giả thời đại tụ tập lại cùng một chỗ.
Ly Miêu lão nhân lại vuốt chòm râu, mở miệng nói: "Trên đường tới đây, ta phát hiện rất nhiều sinh vật không thuộc lãnh thổ này của chúng ta."
"Ngươi nói là thiên yêu ma quỷ quái kia?" Sở Mộ nói.
Cẩn Nhu công chúa đã đem chuyện thiên yêu ma quỷ hoành hành nói cho Sở Mộ biết, chuyện này cũng làm cho Sở Mộ cảm thấy vô cùng khó hiểu. Thiên yêu ma quỷ là một chủng tộc cường đại có thể uy hiếp đến tồn tại của Thiên Cung. Những con quái vật này nếu xuất hiện ở nhân thổ, hơn nữa lấy nhân loại làm thức ăn mà nói, nhất định sẽ biến thành thiên địch của nhân loại. Không biết Nhật Thực kéo dài đến bao lâu, mà thiên yêu ma quỷ này xuyên qua lại trong hắc dạ Nhật Thực mà nói, đám người bọn họ cũng rất khó làm ra công kích và ngăn cản hữu hiệu.
"À, ngươi đã thấy qua loại quái vật này?" Ly Miêu lão nhân nói.
"Ừm, từng thấy qua tại Thiên Cung."
"Đây là một loại quái vật không quá tầm thường, tốc độ sinh sản lại phi thường nhanh, với lại trưởng thành lột xác tựa hồ không tuân thủ chuẩn tắc cấp mười," Ly Miêu lão nhân nói.
"Không tuân thủ quy tắc trưởng thành lột xác cấp mười?" Sở Mộ ngẩn người.
Theo sự hiểu biết sâu sắc của Sở Mộ về Hồn Sủng, ngoại trừ những Hồn Sủng không có được tiểu sinh mệnh ra, trên thế giới này tất cả sinh vật đều tuân thủ tiêu chuẩn trưởng thành lột xác cấp mười, bao gồm cả nhân loại cũng thế. Nhân loại thập đoạn cấp mười đại khái liên quan đến số tuổi, ba mươi tuổi chính là tiêu chuẩn hoàn toàn thành thục. Nếu như tu luyện trước ba mươi tuổi mà không thể đạt đến cấp bậc nhất định, trừ phi có tài nguyên khổng lồ cùng kỳ ngộ đặc thù, nếu không thực lực khó có thể đột phá lên cấp cao hơn. Nhân loại cũng như Hồn Sủng, điểm này Ly Lão Nhi đã nói qua nhiều lần.
Chẳng qua nhân loại có năng lực câu thông và thuần phục Hồn Sủng. Nghĩ tới nghĩ lui, không có gì ngoài Mẫu hệ thị tộc Mẫu thể diễn sanh ra hợp chất, diễn sinh này là không có khái niệm thập đoạn cấp mười. Trên thế giới này tựa hồ không có những sinh vật khác không tuân thủ quy tắc trưởng thành này. Sinh vật Mẫu hệ thị tộc chỉ là không trải qua sinh sản mà Hồn Sủng trực tiếp ra đời từ trong cơ thể mẹ. Sở Mộ nhớ lại khi còn ở Ly thành, cái tên Bách Mẫu khống chế một số Yêu Linh trường trảo chính là một loại hợp chất diễn sinh này.
Sở Mộ đang suy nghĩ, đám thiên yêu ma quỷ này rất có thể bay lượn trên nhân thổ tìm kiếm thức ăn chính là hợp chất diễn sinh. Nếu như bọn chúng là hợp chất diễn sinh mà nói, bọn chúng săn mồi nhất định là vì Mẫu Thể của bọn chúng. Vậy Mẫu Thể của đám thiên yêu ma quỷ này là cái gì?
"Đáp án này chỉ có đến Thiên Cung mới có thể biết được," Ly Miêu lão nhân nói. Nó chậm rãi vuốt chòm râu, "Lại nói, đám sứ giả Hải tộc hẳn là cũng sắp đến rồi?"
"Ngươi là nói Nhân Ngư nhất tộc?" Sở Mộ nói.
"Đúng vậy, ngày thường trước sau Nhật Thực, sứ giả chúng ta cũng đều gặp mặt. Địa điểm lần này của chúng ta mặc định là nơi này của ngươi," Ly Miêu lão nhân nói.
Đề xuất Tiên Hiệp: Công Tử Biệt Tú