Logo
Trang chủ

Chương 1659: Hi vọng cuối cùng

Đọc to

Mỗi một cấm địa riêng biệt tựa như địa vực tử vong, không ngừng hấp thu sinh mệnh của vạn vật. Bất kỳ sinh linh nào tồn tại trong đó cũng sẽ dần dần tiêu vong. Nếu thế giới này sụp đổ, liệu có giống với bốn vị diện đã từng tan biến kia chăng? Một nơi vốn không dành cho vật sống sinh tồn… Đối diện với sự trầm luân của thế giới, sự sụp đổ của bầu trời, bất kỳ sinh mạng nào cũng trở nên nhỏ bé, yếu ớt. Thực lực cường đại, sự tranh đoạt tài phú, quyền lực, vinh quang, tất cả đều trở nên vô nghĩa. Liệu thế giới này sẽ kết thúc như thế này sao?

Đại dương nơi phương xa sóng gió cuồn cuộn, từng đợt sóng thần dâng lên cao ngàn trượng, như muốn nuốt chửng cả bầu trời. Màn trời đen kịt ép xuống, tựa hồ muốn hủy diệt đại dương mênh mông. "Ầm ầm ầm!" Sơn mạch nứt gãy, đại địa hóa thành vực sâu không đáy, không gian xuất hiện vô số hắc động, tản ra khí tức hủy thiên diệt địa. "Rắc!" Thỉnh thoảng lại có tia chớp xẹt qua, chiếu rọi cảnh tượng hoang tàn, đổ nát.

Trên thực tế, mọi thứ đều đã phát sinh biến đổi. Một khi tấm màn hắc ám được vén lên, tất cả chúng sinh sẽ kinh hoàng nhận ra thế giới mà họ đang sinh tồn đã không còn như trước. Không một sinh linh nào trên đời có thể vĩnh hằng trường tồn cùng thời gian. Đã là sinh mạng, ắt sẽ có tuổi thọ, không thể tránh khỏi sinh lão bệnh tử. Thế giới này cũng có niên thọ của riêng nó, chỉ là năm tháng quá đỗi lâu dài khiến cho mọi người lầm tưởng rằng nó là vĩnh viễn bất diệt.

Sở Mộ vẫn còn nhớ rõ lời Thế Chủ Thụ từng nói với Trữ Mạn Nhi: có một số việc, chỉ khi nào ngươi đứng ở độ cao nhất định, dõi mắt nhìn xuống, mới có thể thấy được toàn cảnh. Trước kia, hắn đứng trên đỉnh Thiên Giới Bi nhìn xuống thế giới, chỉ thấy được nhân gian biến hóa. Nhưng hôm nay, hắn đứng tại Thiên Cung, dõi mắt nhìn xuống Thiên Giới Bi, tất cả mọi thứ hoàn toàn khác hẳn so với những gì hắn từng tưởng tượng.

Lấy Tân Nguyệt Địa làm trung tâm, chia ra các hướng: Hằng Hải, Yêu thổ, Nhân thổ, Hoa thổ, Quỷ thổ… đều có Thiên Giới Bi hiện diện. Chúng nó chính là xương sống, là trụ cột chống đỡ toàn bộ thế giới. Thiên Giới Bi đứng vững vàng trên đại địa và đại dương, tựa như cột trụ chống trời. Năng lượng từ Thiên Giới Bi phóng thích giúp cho thế giới có không khí, có nước, có sinh mạng tiếp tục sinh tồn, ngoài ra còn có tác dụng ngăn cách vị diện hỗn độn xâm nhập vào thế giới này.

Thiên Giới Bi không phải là vĩnh hằng, nó cần một nguồn năng lượng khổng lồ để duy trì sự tiêu hao kinh khủng này. Thiên Cung chính là nơi gánh vác nhiệm vụ chuyển giao năng lượng cho các tòa Thiên Giới Bi. Mỗi lần Vạn Niên Luân Bàn kết thúc, nó sẽ hấp thu năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật chuyển vào Thiên Giới Bi, giúp cho thế giới vận chuyển bình thường. Cứ như thế vòng đi vòng lại. Một khi Thiên Cung bị phá hủy, Thiên Giới Bi mất đi nguồn lực duy trì, thế giới này cũng sẽ tiêu vong.

Rừng rậm đã biến thành sa mạc cát sỏi khô cằn. Đây là một mảnh thổ địa hoang vắng, tiêu điều, chỉ có tro bụi quay cuồng trong gió. Hạ Chỉ Hiền khống chế Khung Điệp nữ vương từ không trung hạ xuống, nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể Vũ Sa đã mập ra vài phần. Các nàng đứng ở vị trí cách Thiên Giới Bi không xa, dùng mắt thường cũng có thể thấy được bức tường Thiên Giới Bi đã xuất hiện không ít vết nứt.

Tòa Thiên Giới Bi này tọa lạc ở giữa Nhân thổ và Hoa thổ. Địa bàn nhân loại và Hoa tộc thật ra không có giới hạn rõ ràng. Một vài tòa thành đất vắng trời xa thậm chí có người sinh sống chung với Hoa tộc, chẳng qua là bọn họ nghĩ rằng chúng nó không khác gì Hồn sủng Hoa yêu mà thôi. "Hình như Thiên Giới Bi bất ổn rồi," Hạ Chỉ Hiền kinh ngạc lẩm bẩm.

Vũ Sa im lặng không nói, bộ dạng giống như đang suy tư chuyện gì đó. "Chẳng lẽ lời tỷ tỷ Vũ Thiếp nói đều là sự thật? Đồ Đằng thần nữ trông coi chính là thời gian. Một khi Đồ Đằng thần nữ không thể quản lý tốt, vậy thì thế giới này xem như kết thúc?" "Quên đi, rời khỏi nơi này thôi!" Vũ Sa nhìn thoáng qua Thiên Giới Bi một lần nữa, sau đó xoay người rời đi.

"Ngươi cảm thấy không thoải mái sao?" Hạ Chỉ Hiền ân cần hỏi han. "Ừ, có một chút!" Vũ Sa hồi đáp. Vũ Sa không trở về căn nhà gỗ bên bờ sông, mà nàng quyết định đi sâu vào trong Hoa thổ.

Rời xa Thiên Giới Bi, thổ nhưỡng khôi phục cảnh tượng thảo nguyên bát ngát, cây cối xanh rờn, còn có hoa dại chập chờn trong gió. Một vài tiểu sinh mạng như chồn, thỏ khả ái vẫn đùa giỡn vô tư trong đám cỏ xanh, hoặc là chúng nó đã quen với hắc ám nên không e sợ thời tiết thay đổi.

Bỗng nhiên, một con tiểu Yêu Thố tựa hồ đạp vào khu vực cây gai rậm rạp. Sau khi chạy ra, cả người đầy máu, nó đâm sầm vào chân Vũ Sa. Vũ Sa cúi người xuống bế tiểu Yêu Thố lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, hồi phục vết thương trên người nó. Tiểu Yêu Thố vươn đầu lưỡi liếm láp ngón tay Vũ Sa, tựa hồ rất thích khí tức của nàng nên không hề sợ hãi giãy dụa.

Hạ Chỉ Hiền đứng ở một bên nhìn Vũ Sa mỉm cười ôn hòa. Lúc ban đầu gặp được Vũ Sa, nàng cảm thấy nữ nhân này đáng sợ và thâm sâu khó lường. Thế nhưng, tâm cơ thâm sâu cỡ nào vẫn là nữ nhân. Tính tình nàng theo quá trình hoài thai trở nên ôn hòa, lương thiện hơn. "Ngươi đặt tên chưa?" Hạ Chỉ Hiền bất chợt hỏi một câu.

"Tên?" Vũ Sa ngẩn người ngạc nhiên. "Ngươi còn chưa chuẩn bị chào đón đứa bé ra đời?" Hạ Chỉ Hiền tiếp tục hỏi. "Nó nên an tâm chờ đợi trong bụng ta một thời gian, bên ngoài rất nguy hiểm."

Thiên Cung. Một cỗ năng lượng vàng cam khổng lồ dần dần xuất hiện ở đường chân trời. Nói chuẩn xác hơn, hẳn là từ dưới đất chui lên, bởi vì đây là năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật đang được Sở Mộ mang về Thiên Cung. Quả cầu hỏa diễm đã thoát khỏi mặt đất, từ đằng xa nhìn lại giống như vầng mặt trời chiếu rọi thế gian.

Ở chung quanh quả cầu năng lượng còn có một nhóm lớn sinh vật quái dị bu đầy, gào thét chói tai. Nhưng mặc kệ chúng nó làm thế nào, cũng sẽ bị ma diễm quét sạch.

Tại Thiên Hạ thành, Nhân Mẫu đã thấy được Sở Mộ và cỗ năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật đang bay trở về Thiên Cung, trên mặt lập tức nở nụ cười vui mừng. Xem ra Sở Mộ đã tìm được năng lượng Xích Hỏa Diệu Nhật bị đánh cắp. Chỉ cần trả lại cỗ lực lượng này vào trong Nhật Thực Đại Trận, hết thảy mọi chuyện vẫn còn hi vọng.

Trên bầu trời cao xa, hai tay Sở Mộ giơ cao quả cầu hỏa diễm, ánh mắt nhìn tới Thiên Hạ thành đang lâm vào tình cảnh hỗn loạn. Sở Mộ bây giờ chỉ có thể mang quả cầu năng lượng này trở về Thiên Hạ thành, sau đó Nhân Mẫu sẽ chuyển giao năng lượng vào trong các tòa Thiên Giới Bi. Thiên Giới Bi đang không ngừng nứt vỡ. Một khi Thiên Giới Bi sụp đổ, thế giới này cũng sẽ tiêu vong. Thời gian thật sự cấp bách làm cho Sở Mộ lo lắng bất an.

Sở Mộ tiếp tục tăng tốc bay về phía Thiên Hạ thành. Từ vị trí Sở Mộ có thể nhìn thấy Giao Nhân cổ xưa đang bị giam cầm trong phong ấn ánh sáng. Sở Mộ âm thầm kinh hãi trong lòng, rốt cuộc là đại nhân vật nào có lực lượng cường đại đến thế? Giao Nhân cổ xưa bị giam cầm chính là cường giả Bất Tử, làm sao lại bị phong ấn đến mức không thể giãy dụa?

Hắn buông thả hồn niệm quan sát tình hình nội bộ Thiên Hạ thành, lúc này mới thấy được một đoàn quang mang khổng lồ trôi nổi ở giữa không trung. Đây là một đầu Dực hệ Hồn sủng uy nghiêm chí cực, khí thế duy ngã độc tôn ép cho đám cường giả thời đại không dám lỗ mãng. "Hẳn là cường giả Luân Bàn vạn năm trước," Sở Mộ lầm bầm tự nhủ.

Lúc trước Hoàng Tuyền Đại Đế đã nói rằng trong số những cường giả thời đại sẽ được lựa ra một người trở thành Luân Bàn đại thần trấn thủ Thiên Cung. Rõ ràng là đầu Dực hệ Hồn sủng kia chính là sinh vật tối cường của Vạn Niên Luân Bàn thời kỳ trước, chính nó đã trấn thủ Thiên Cung hơn vạn năm. Sở Mộ không thể hiểu được vạn năm là khái niệm dài dòng như thế nào, đối với loại người chỉ sống mấy chục năm như hắn thì thời gian trăm năm đã là ghê gớm lắm rồi.

Đề xuất Tiên Hiệp: Tâm Ma
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN