Đoạn Tân Hà nhận ra Thanh Chập Long hùng mạnh đã thức tỉnh, và nó đang từ Thế giới Thần Nội Tạng lao thẳng lên đây. Tình thế nguy cấp khiến sắc mặt hắn trắng bệch, vội vàng nhảy lên lưng con Lam Thực Trùng Quái chín đoạn, chuẩn bị tháo chạy. Con Lam Thực Trùng Quái này có năng lực né tránh cực mạnh, ngay cả nham thạch và đất đá rơi xuống hỗn loạn cũng không thể làm nó bối rối. Đoạn Tân Hà cùng Hồn sủng dần thoát khỏi khu vực hỗn loạn, tiến vào đường cống ngầm. Cấu trúc dưới lòng đất càng sâu càng kiên cố, khi Thanh Chập Long phóng thích toàn bộ lực lượng, đại địa chỉ chấn động liên hồi chứ không có dấu hiệu sụp đổ. Đoạn Tân Hà điều khiển Lam Thực Trùng Quái chín đoạn tiến vào dòng nước, đúng lúc gặp Mạc Tà đang dẫn hai Hồn Sủng Sư của Hồn Minh chạy tới.
“Đoạn Tân Hà!” Tô Tín Nghị lập tức nhận ra thứ vừa lướt qua trước mắt mình chính là Lam Thực Trùng Quái và Đoạn Tân Hà, vẻ mặt hắn liền trở nên hưng phấn. Chập Long Noãn từ trước đến nay vẫn luôn thuộc về Hồn Minh, lần này Hồn Minh phái người đến Ly Thành là để thu phục con Thanh Chập Long hoang dã này bằng mọi giá. Vì thế, bọn họ nhất định phải giết chết Đoạn Tân Hà, nếu không Chập Long Noãn sẽ rơi vào tay kẻ khác, khiến Hồn Minh mất đi đặc quyền khống chế Thanh Chập Long. Hai người không màng đến thế giới dưới lòng đất đang rung chuyển, dù sao bọn họ cũng không thể đối phó Thanh Chập Long, nhiệm vụ chính của họ là tiêu diệt Đoạn Tân Hà. Hồn ước chú ngữ được niệm lên, Tô Tín Nghị và Bách Tùng đồng thời triệu hồi Yêu Linh Hồn sủng của mình. Yêu Linh cấp Thống Lĩnh chín đoạn có tốc độ tuyệt đối không hề thua kém con Lam Thực Trùng Quái đang ẩn hình kia. Chỉ chốc lát sau, hai người đã bay xuyên qua thông đạo u ám nhanh như điện xẹt.
Thủ lĩnh Hồn Minh – Tiêu Nhâm đứng lặng lẽ trên miệng cống ngầm. Vị nam tử này điềm tĩnh tựa pho tượng đúc bằng sắt, khí chất thiết huyết trên người hắn tuyệt đối có thể sánh ngang với một vị tướng quân thân kinh bách chiến. “Hai người các ngươi, chạy được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.” Giọng Tiêu Nhâm trầm trọng, đầy uy lực, dứt lời nhưng âm vang vẫn còn lưu lại rất lâu trong không gian. Tiêu Nhâm nói câu này hiển nhiên là dành cho Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh. Hai huynh muội vốn định thở phào nhẹ nhõm vì tai qua nạn khỏi. Sau khi biết Thanh Chập Long sắp xuất hiện, họ liền vội vàng triệu hồi Hồn sủng, định chạy thoát khỏi nơi đây.
“Hai người các ngươi đừng tự cho là thông minh. Chờ ta khống chế được Thanh Chập Long này, sẽ đến lúc ta thu thập các ngươi.” Tiêu Nhâm thấy hai người kia bày ra vẻ mặt hiền lành cười cười với mình, liền nở nụ cười lạnh lùng nói. Sắc mặt Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh lập tức tái nhợt không còn chút máu, bởi vì họ không ngờ Tiêu Nhâm lại có thể nhận ra mình.
“Đi!” Diệp Hoàn Sinh cắn chặt hàm răng. Hắn biết hiện tại nói gì cũng vô ích, chỉ có chạy thật xa mới là lựa chọn chính xác nhất. Mặt đất chấn động càng lúc càng mạnh, đã bắt đầu có dấu hiệu nứt vỡ. Diệp Hoàn Sinh và Diệp Khuynh Tư hành động rất nhanh, họ đã an toàn thoát khỏi khu vực Tây Nhai và vội vã phóng chạy như bay. Mặc dù đã đến chỗ an toàn nhưng trong lòng hai huynh muội cũng không hề dễ chịu chút nào. Đặc biệt, sắc mặt Diệp Hoàn Sinh cực kỳ khó coi, bởi vì họ đã bị cường giả Hồn Minh – Tiêu Nhâm nhận ra lai lịch. Lúc nãy họ đã rơi vào miệng hổ, nếu không phải Thanh Chập Long thức tỉnh đúng lúc, chắc chắn đã bị Tiêu Nhâm bắt giữ. Diệp Khuynh Tư lo lắng không chỉ vì câu nói của Tiêu Nhâm, mà còn vì Sở Mộ đang bị vây khốn dưới lòng đất. Trận động đất lớn đến mức cả Ly Thành cũng bị rung chuyển. Sở Mộ ở dưới đó chắc chắn rất khó thoát ra ngoài, khả năng bị chôn sống rất cao.
“Cái tên Tiêu Nhâm này quả nhiên có khứu giác nhạy bén, lâu như vậy vẫn có thể nhận ra chúng ta. Bất kể thế nào, chúng ta cũng phải tranh thủ rời khỏi đây thôi.” Diệp Hoàn Sinh nói với Diệp Khuynh Tư. Diệp Khuynh Tư ngẩn người hồi lâu, có vẻ không tình nguyện cứ thế rời đi. Nàng cố ý tìm một vấn đề để hỏi: “Cái tên Tiêu Nhâm này là ai?”
Diệp Hoàn Sinh dùng ánh mắt quái dị nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Tư. Hắn cảm thấy Diệp Khuynh Tư hẳn phải biết chuyện Tiêu Nhâm chứ? Tại sao lại bày ra vẻ mặt khó hiểu như vậy? “Tiêu Nhâm, Tân Tiên, Thiên Mang, Tử Đăng, cùng với sư phụ của chúng ta, hai mươi năm trước được gọi là Thanh Niên Ngũ Đỉnh. Trong đó, Tiêu Nhâm là người nhỏ tuổi nhất nhóm, lúc ấy hắn cũng là người có danh tiếng nổi bật nhất, chính là người có khả năng rất lớn bước lên hàng ngũ Hồn Sủng Sư đỉnh phong. Đó là bởi vì thực lực của hắn vượt xa những người đồng lứa mấy bậc. Ban đầu, hắn và sư phụ của chúng ta giao hảo rất tốt. Cách đây không lâu, hắn còn đại diện Hồn Minh đến bái phỏng sư phụ chúng ta, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy hai huynh muội ta.” Diệp Hoàn Sinh giải thích. “Ta vốn tưởng rằng người này đã sớm quên mất chúng ta là ai rồi, bởi vì đây là chuyện của nhiều năm về trước. Hình dạng chúng ta khi đó hoàn toàn khác với bây giờ, thế mà hắn vẫn nhận ra chúng ta.” Diệp Khuynh Tư đang bận tâm lo lắng an nguy của Sở Mộ, chỉ là không muốn lập tức rời khỏi đây mà thôi, sau đó nàng cố ý hỏi thêm vài vấn đề. Trên thực tế, Diệp Khuynh Tư đã biết rõ lai lịch Tiêu Nhâm rồi. Bởi vì bản thân Tiêu Nhâm có thể nói là một nhân vật mang tính truyền kỳ trong Hồn Sủng giới. Trên người hắn đã có không ít kỳ tích phát sinh, số tuổi cũng không phải là trở ngại lớn. Tại thời điểm còn là thanh niên, hắn vẫn thường xuyên khiêu chiến những vị cường giả trung niên, hơn nữa tỷ lệ chiến thắng cực cao. Hồn Minh từ trước tới nay vẫn luôn bồi dưỡng ra những Hồn Sủng Sư cấp bậc biến thái, cái tên Tiêu Nhâm này không tới bốn mươi tuổi đã đứng vào hàng ngũ Hồn Sủng Sư đỉnh phong, đồng thời cũng là người thể hiện năng lực vô cùng nổi bật. Hồn sủng đắc ý nhất của hắn chính là Hóa Vũ Tam Lô Thú.
“Tốt lắm, đừng hỏi nữa, ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Cho dù lo lắng không muốn rời khỏi nhưng chúng ta cũng phải tìm đến chỗ an toàn mới đúng. Chẳng lẽ ngươi cho rằng con Thanh Chập Long chỉ to bằng một hai tòa nhà hay sao?” Diệp Hoàn Sinh nhìn thấu tâm tư Diệp Khuynh Tư rất nhanh. “Hình như Đông Thanh đã mang người tới, chúng ta đi tới chỗ của hắn sẽ an toàn hơn.” Diệp Khuynh Tư gật đầu đồng ý, khống chế Chiến Đình Ô Thú chạy về phía đội ngũ Đông Thanh. Nhưng ngay khi Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh đang muốn rời khỏi thì mặt đất dưới chân bọn họ đột nhiên trầm xuống. Không có bất kỳ một dấu hiệu nào báo trước, cơ hồ ở đúng thời điểm Diệp Khuynh Tư và Diệp Hoàn Sinh chạy ra khỏi khu vực này, trong nháy mắt đó đại địa mạnh mẽ nứt vỡ ra rồi rơi thẳng xuống tạo thành hố sâu. Mấy chục phòng ốc trong đó sụp đổ ‘ầm ầm’. Đông Thanh khống chế Nhai Vũ Cầm có phạm vi quan sát vô cùng trống trải, từ trên độ cao này sẽ có thể nhìn thấy phương viên gần trăm thước bỗng nhiên hạ xuống, sau đó xuất hiện một cái hố sâu nhìn thấy mà giật mình. Bề ngoài giống như mặt đất bị một ngôi sao băng đập trúng vậy, cảnh tượng ly kỳ khiến cho mọi người không nhịn được phải hít sâu một hơi cảm thán.
“Thanh Chập Long, con Thanh Chập Long muốn xuất hiện rồi!” Đám cường giả đi sau Đông Thanh chính là những người cố gắng truy sát Đoạn Tân Hà. Các vị cường giả đó với thực lực trung bình là cấp bậc Hồn Chủ nhanh chóng khống chế Hồn sủng cấp Thống Lĩnh chuẩn bị hợp lực đối phó Đoạn Tân Hà, lực lượng tổng thể tuyệt đối dư sức xử lý cái tên ác bá kia. Nhưng mà bọn họ đối phó với Thanh Chập Long không thể nghi ngờ chính là lấy trứng chọi đá. Thanh Chập Long cường đại thế nào thì những người trong Ly Thành đã được chứng kiến cụ thể rồi, lúc ban đầu chỉ vì đả thương Thanh Chập Long mà bọn họ đã bỏ ra không biết bao nhiêu tính mạng.
Đề xuất Voz: Kí sự về ngôi nhà đáng sợ