Logo
Trang chủ
Chương 32: Đào thải là tử vong

Chương 32: Đào thải là tử vong

Đọc to

Một con Khủng Lang thân cao hơn ba thước, sát khí đằng đằng lao đi, gần như trong nháy mắt đã quật ngã Trương Phi Sinh đang cố gắng chạy trốn. Nó há cái miệng rộng như chậu máu, táp xuống đầu Trương Phi Sinh. Máu tươi từ cổ Trương Phi Sinh phun thành vòi, cảnh tượng kinh hoàng khiến người ta rợn tóc gáy. Thân thể Trương Phi Sinh chậm rãi ngã xuống đất, cái đầu đầm đìa máu bị Khủng Lang hất văng ra xa, một vũng máu đỏ tanh nồng lập tức loang ra khắp nơi.

“Chạy trốn sẽ có kết cục y hệt hắn. Hừ hừ, các ngươi, những kẻ nhu nhược tột cùng mới bị ném lên hòn đảo này. Đây là cơ hội cuối cùng để các ngươi được sống sót, xem như được Yểm Ma Cung tha thứ, giữ lại để lợi dụng.” Tào Dịch không thèm liếc nhìn cỗ thi thể kia một cái, tàn nhẫn nói.

Khủng Lang cao hơn ba thước hung tàn bước trở lại, từ cửa doanh trại đi tới bên cạnh Tào Dịch, ánh mắt cực kỳ tàn ác, chỉ cần bị ánh mắt đó quét qua, người ta sẽ rợn lạnh toàn thân. Cảm nhận được ánh mắt kinh hãi tột độ của nhóm Hồn Sủng Sư trẻ tuổi, Tào Dịch khẽ nhếch môi cười cợt, đưa tay vuốt đầu Khủng Lang rồi nói: “Cảm giác rất đáng sợ đúng không? Đây là chủ sủng thứ hai của ta, Khủng Lang, cấp Chiến Tướng cao đẳng. Dù tất cả Hồn Sủng của các ngươi có được tăng cường, cũng không phải là đối thủ của nó.”

Sở Mộ vẫn giữ vững sự bình tĩnh nhìn Khủng Lang của Tào Dịch tỏa ra khí tức cường hãn. Khủng Lang và Lão Lang là sinh vật đồng tộc, đẳng cấp chủng tộc cao hơn Lão Lang một bậc. Lão Lang là cấp Nô Bộc cao đẳng, còn Khủng Lang lại là cấp Chiến Tướng cao đẳng. Tào Dịch có thể sở hữu Khủng Lang cấp Chiến Tướng đã cho thấy kẻ này ít nhất cũng là một Hồn Sĩ. Chủng tộc đẳng cấp cao đại diện cho tiềm lực cường đại, chỉ nhìn hình thể và dáng vẻ bên ngoài cũng có thể thấy Khủng Lang của Tào Dịch đã trải qua vài lần thuế biến hình thái. Đúng như lời hắn nói, cho dù tất cả Hồn Sủng ở đây hợp sức lại, cũng không phải là đối thủ của con Khủng Lang này.

“Ngươi lui xuống, đối thủ của ngươi đã chết, coi như ngươi thắng một trận.” Tào Dịch chỉ vào Cát Thanh trên sân thi đấu, ra lệnh. Sắc mặt Cát Thanh có phần kỳ lạ, hiển nhiên hắn cảm nhận được Tào Dịch cùng Khủng Lang đang ở một cấp độ mà hắn vĩnh viễn không thể với tới, chỉ có thể cúi đầu xưng thần mà thôi.

“Khủng Lang của Tào Dịch mạnh đến đáng sợ, không ai có thể đánh bại hắn.” Đinh Vũ ở bên cạnh Sở Mộ nhỏ giọng nói.

Sở Mộ nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Hắn chỉ là xưng vương ở cái nơi phong bế này thôi, Khủng Lang cấp Chiến Tướng cao đẳng cũng không phải là tồn tại mạnh nhất.”

“À?” Đinh Vũ khẽ gật đầu, không rõ là đã hiểu hay chỉ đơn thuần xác nhận lời hắn nói. Cấp bậc chủng tộc là yếu tố then chốt quyết định mạnh yếu của Hồn Sủng. Sở Mộ có thể bình tĩnh và tự tin đến vậy, là bởi vì hắn sở hữu một Hồn Sủng có khả năng dị biến chủng tộc. Cấp Chiến Tướng thì đã sao? Chỉ cần không ngừng trở nên mạnh mẽ, không ngừng chiến đấu, đạt tới cấp độ cao hơn cấp Chiến Tướng cũng không thành vấn đề.

“Các ngươi, tiếp tục!” Tào Dịch vung tay lên, ra hiệu cho bốn người kia tiếp tục chiến đấu. Lam Vũ và Tề Tân, Hoàng Như Nghi và Trần Trác, bốn người này có Hồn Sủng lần lượt là Mao Quái, Ác Chu, Xà Vĩ Quái, Kiếm Hành Thảo Yêu, đều thuộc cấp trung đẳng, thực lực khoảng sáu giai. Bốn người chỉ huy Hồn Sủng chiến đấu cũng không mấy thuần thục, nhưng họ lại chiến đấu một mất một còn, vô cùng hung hãn. Bất kể là Yêu Thú hay Hồn Sủng Sư, tất cả đều liều mạng chiến đấu, chẳng mấy chốc, toàn thân họ đã đẫm máu tươi.

“Lam Vũ thắng, có thể quay trở về chuồng chó của ngươi nghỉ ngơi.”

“Trần Trác thắng, cút đi, bị thương thế này, ngày mai đánh trận thứ hai chắc chắn ngươi sẽ chết.”

Người thắng có thể trở về nghỉ ngơi hồi phục chuẩn bị cho trận tiếp theo, những kẻ bại trận như Tề Tân và Hoàng Như Nghi sẽ bị chấp sự trực tiếp lôi đi. Không ai biết họ sẽ bị mang tới chỗ nào, nhưng có thể khẳng định sau khi trận đấu kết thúc, chính là tử kỳ của họ.

“Ba trận tiếp theo, Phong Cổ và Tác Tư, Đinh Vũ và Liên Thân, Mậu Xương và Đinh Thần.”

Nghe thấy cái tên Đinh Vũ được hô lên, Sở Mộ nhìn nàng nói: “Đối phó loại đối thủ này phải tận lực bảo tồn thể lực.”

“Ừ.” Đinh Vũ gật đầu, chậm rãi đi vào sân thi đấu. Đinh Vũ sở hữu Thứ Côi Hoa Yêu có thực lực khá mạnh. Thiếu niên tên Liên Thân kia, khi biết đối thủ của mình là Đinh Vũ thì sắc mặt lúc trắng lúc xanh, ngây người tại chỗ thật lâu không dám tiến lên. Vẻ mặt Tác Tư cũng tương tự Liên Thân, bởi vì đối thủ của hắn là Phong Cổ. Hồn Sủng của Phong Cổ là Nham Thạch Yêu chín giai. Chu Sinh Mạc và Đường Hiển vừa chết, hiển nhiên nơi này không có người nào là đối thủ của hắn.

“Mè nheo chậm chạp quá, muốn chết sớm hả?” Tào Dịch thấy hai người kia đứng tại chỗ bất động liền quát lớn hăm dọa.

Một tiếng quát này lọt vào tai khiến cho hai người giật nảy mình, chợt nghĩ tới cảnh tượng Trương Phi Sinh bị Khủng Lang tàn sát lúc trước, họ làm gì còn dám chậm trễ nữa. Lực chiến đấu của Liên Thân và Tác Tư rất kém, Phong Cổ và Đinh Vũ có phương thức chiến đấu hơi giống nhau. Họ bất kể hai người kia liều mạng đánh giết thế nào, cũng cực kỳ bình tĩnh thủ vững vị trí của mình. Chiến đấu không có bất kỳ điều gì khác thường, ba người Liên Thân, Tác Tư và Đinh Thần đại bại. Hồn Sủng của họ chết trong trận đấu, còn chủ nhân đều bị chấp sự vô tình kéo đi.

“Trận tiếp theo.”

“Mang đi.”

“Cút về nghỉ ngơi đi.”

“Trận tiếp theo.”

“Mang đi.”

Tiếng la thảm thiết, giãy giụa, cầu xin cũng không làm nên chuyện gì. Đám chấp sự hờ hững thi hành tất cả rất triệt để, vì thế tất cả Hồn Sủng Sư trẻ tuổi sợ hãi từ tận đáy lòng. Trong không khí chậm rãi phiêu đãng mùi máu tanh nồng, thi thể mười mấy Hồn Sủng bị người ta tùy ý ném ra ngoài sân đấu, khí tức tử vong khiến cho nhóm thiếu niên sợ run, một tia hàn khí đột ngột chạy dọc xương sống lên tới não.

Nửa năm trước, trên Yểm Ma Đảo tổng cộng có ba trăm Hồn Sủng Sư trẻ tuổi. Bốn tháng trước chỉ còn lại một trăm, phần lớn hai trăm người là do Hồn Lực không thể cung cấp nuôi dưỡng Yểm Ma mà bị cắn nuốt linh hồn. Ba tháng trước, trong đợt huấn luyện thể năng lại hạ thấp số lượng xuống còn năm mươi người. Trong năm mươi người này thì tử vong ngoài dự liệu, bị Hồn Sủng hoang dã giết chết, bị ám sát, cố gắng chạy trốn... Cuối cùng chỉ còn lại có bốn mươi mốt người tham gia trận chiến đấu cuối cùng. Thẳng cho tới hôm nay, số người còn sống sót sẽ biến thành hai mươi mốt.

“Lý Trí thắng, trận tiếp theo, Sở Mộ và Hồng Đan.”

Sở Mộ nghe thấy tên mình được gọi cũng không thèm nhìn đối thủ của mình là ai, chẳng qua là hờ hững ngó về phía đám chấp sự. Những đối thủ làm cho Sở Mộ lo lắng đã chiến đấu qua rồi, vì thế hắn không cần phải sợ hãi những người khác.

Bên cạnh sân thi đấu, thiếu nữ tên Hồng Đan thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lộ ra một tia sinh cơ. “Đinh Vũ tỷ, cái gã Sở Mộ này có Hồn Sủng là Nguyệt Quang Hồ đúng không? Xem ra ta còn cơ hội.” Hồng Đan nói.

Đinh Vũ không rời đi sau khi kết thúc chiến đấu, mà là đi tới chỗ nhóm nữ Hồn Sủng Sư trong vòng tròn quan hệ. Chẳng qua là từ lúc tranh tài đến bây giờ, bao gồm cả nàng thì tổng cộng bảy nữ Hồn Sủng Sư đã có ba người bị loại rồi. Mà bây giờ thiếu nữ Hồng Đan này hiển nhiên cũng bị loại bỏ. Nhưng mà Hồng Đan lại không suy nghĩ như thế, nàng cố ý nhìn thoáng qua Sở Mộ, trong mắt dâng lên sát ý âm lãnh.

“Ừ, cố gắng lên.” Đinh Vũ quả thật không thể nói gì, vỗ vỗ bả vai Hồng Đan cổ vũ một câu. Có lẽ Hồng Đan nhận được khích lệ rất lớn, bộ dạng tràn đầy tự tin đi vào trong sân thi đấu. Đinh Vũ nhìn bóng lưng Hồng Đan khẽ khẽ thở dài.

Trên thực tế, bản thân Đinh Vũ vẫn luôn thấp thỏm bất an, bởi vì đối thủ nàng sợ gặp nhất không phải là hai người Cát Thanh và Phong Cổ, mà là cái tên Sở Mộ cùng phòng với mình.

“Đinh Vũ, hình như đang lo lắng lắm hả? Là cái tên cùng phòng kia phải không?” Một thiếu nữ ở bên cạnh nhẹ giọng hỏi.

Đinh Vũ liếc sang thiếu nữ này, thấp giọng nói: “Hồng Đan xem như bị loại rồi.”

“Làm sao thế? Thực lực Hồng Đan cũng không kém, muốn đối phó một con Nguyệt Quang Hồ, hẳn là không có bao nhiêu vấn đề.” Cô gái kia nói.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Cảm nắng chị cùng dãy trọ
Quay lại truyện Sủng Mị
BÌNH LUẬN