"Ai... Thiệt thòi lớn rồi."
Trần Linh đi trên sơn đạo về nhà, cúi đầu nhìn chiếc áo khoác vải bông bị bắn thủng hai lỗ, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Thời gian thử việc không có lương, quần áo bị rách nát thì đương nhiên cũng không có phụ cấp. Cứ tính như vậy, trong lúc làm việc, hắn vô duyên vô cớ mất một bộ quần áo... Điều này khiến gia đình vốn không có nguồn thu nhập, nay lại càng thêm khốn khó.
Đương nhiên, hôm nay hắn vẫn có thu hoạch.
[Giá trị chờ mong hiện tại: 40%]
Từ khi được Tiền Phàm sai bảo, tiếp quản công việc điều tra của Ngô Hữu Đông, giá trị chờ mong của người xem vẫn tăng trưởng đều đặn. Khi đến quán trà tìm người chấp pháp, nó tăng 5%; khi giải quyết vụ việc tại tửu quán, một hơi tăng 10%.
Ban đầu, Trần Linh cứ nghĩ người chấp pháp đến quán rượu cũng có thể thu hoạch giá trị chờ mong, nhưng trên thực tế lại không có. Xem ra, chỉ khi hắn tự mình có mặt và chứng kiến tình huống thì giá trị chờ mong của người xem mới có thể tăng lên.
Trần Linh cảm thấy, mình đã mơ hồ tìm ra con đường tắt để nhanh chóng thu hoạch giá trị chờ mong.
Hắn dọc đường núi đi hơn hai giờ đồng hồ, cuối cùng trở về Hàn Sương đường phố. Chưa vào đến cửa, hắn đã nghe thấy một tiếng hí trong trẻo, du dương truyền ra từ trong phòng.
"Tiểu ni cô tuổi vừa mới đôi tám,Chính thanh xuân, bị sư phó nạo tóc.Trong mỗi ngày, tại Phật điện bên trên thắp hương đổi nước,Gặp mấy cái đệ tử trò chơi tại sơn môn hạ.Hắn đem con mắt nhìn ta,Ta đem con mắt nheo mắt nhìn hắn.Hắn cùng ta, ta chung hắn,Hai bên nhiều lo lắng..."
Nghe được đoạn hí khúc này, Trần Linh khẽ nhướn mày.
Đoạn "Nhớ Trần Tục" này là một khúc điển tích kinh điển trong hí khúc, ở kiếp trước bởi vì bộ phim nổi tiếng "Bá Vương Biệt Cơ" mà được thế nhân biết đến. Trần Linh cũng đã nghe không ít lần, nhưng điều hắn không ngờ là, tên vở kịch hí khúc ở thế giới này lại giống hệt kiếp trước.
Càng khiến Trần Linh ngạc nhiên hơn là giọng hát của Trần Yến lại êm tai đến thế, ngón giọng cũng vô cùng vững vàng. Ngay cả những nghệ sĩ nổi tiếng biểu diễn ở rạp hát kiếp trước, so với hắn cũng kém không ít.
Theo lý thuyết, không có danh sư chỉ dạy, cơ bản không thể nào đạt tới trình độ này mới phải...
Trần Linh vừa nghĩ vừa bước vào nhà, chỉ thấy Sở Mục Vân vẫn ngồi với tư thế ấy trong phòng khách, chăm chú cầm một quyển sách nghiên cứu.
"Ngươi sẽ không cả ngày cứ ngồi đây không nhúc nhích à?" Trần Linh nhịn không được hỏi.
"Có động chứ, buổi sáng ra ngoài đi dạo, hóng gió chút."
Trần Linh gật đầu, "A Yến không làm ồn đến ngươi chứ?"
"Không có."
"Vậy thì tốt." Trần Linh ngồi xuống bên bàn, ánh mắt nhìn về phía phòng ngủ, nơi Trần Yến vừa hướng gương luyện vẽ lông mày, vừa há miệng luyện giọng. Hắn với vẻ mặt phức tạp mở lời:
"A Yến từ nhỏ đã có hứng thú với hí khúc, đáng tiếc, khu Ba quá nhỏ, không ai có thể dạy nó... Nhà chúng ta cũng không mời nổi thầy giáo."
"Hí khúc... Năm nay quả thực không có mấy người hiểu biết." Sở Mục Vân liếc nhìn phòng ngủ.
"Theo ta được biết, ngay cả trong thành Cực Quang cũng không có mấy người hiểu."
Giọng hát của Trần Yến dần nhỏ lại. Có lẽ hắn nghe thấy Trần Linh trở về, lập tức "đăng đăng đăng" chạy đến phòng khách, phấn khích hỏi:
"Ca, huynh xem ta hóa trang đẹp không?"
Trần Yến chớp mắt. Nền phấn màu hạnh đỏ lan nhẹ sang hai bên, thanh nhã và dịu dàng. Đôi mắt được phác họa bằng nét bút đậm, đen, kéo dài lên trên, trông đặc biệt có thần.
Trần Linh nhận ra đây là kiểu trang điểm "Đào", nhưng có lẽ vì Trần Yến hoàn toàn tự học nên so với kiếp trước vẫn có không ít khác biệt.
Nhưng dù vậy, đây vẫn là một gương mặt thiếu niên hoàn hảo, tuyệt đối không tìm ra được khuyết điểm nào.
"Đẹp mắt." Trần Linh thật lòng trả lời, "Có điều một vài chi tiết có vẻ không đúng lắm... Khi nào có thời gian, ta sẽ chỉnh sửa lại cho ngươi."
"Ca, huynh cũng hiểu trang điểm hí khúc sao?"
"Một chút xíu thôi."
Trần Yến nhìn Trần Linh với ánh mắt đầy sùng bái.
"Ca, huynh nói khi ta trở lại trường, có thể biểu diễn trong buổi tiệc tất niên được không?"
"Đương nhiên có thể. Toàn bộ khu Ba chỉ có A Yến nhà chúng ta biết hát hí. Đến lúc đó ngươi mặc đồ hóa trang, trang điểm xong, vừa cất giọng, các bạn học nhất định sẽ kinh ngạc." Trần Linh cười khẽ nói.
"Hắn còn phải đi học sao?" Sở Mục Vân ngạc nhiên hỏi.
"Đúng vậy." Trần Linh gật đầu, "Hắn vừa lên lớp mười... Nhưng nhập học chưa được mấy ngày thì bị bệnh, giờ hắn khỏi bệnh rồi, chắc là có thể nhập học cùng đợt tân sinh tiếp theo."
"Ca, vậy đến lúc đó ta hát bài gì thì tốt nhất?"
"Nếu chỉ có mình ngươi hát thì "Nhớ Trần Tục" là rất tốt rồi..."
"Vậy ta đi luyện tiếp đây!"
Đáy mắt Trần Yến sáng lên. Hắn lúc này khoác lên chiếc hí bào đỏ rực rộng rãi, "đăng đăng đăng" chạy về phòng ngủ, định bắt đầu luyện tập lại.
Nói cho cùng, Trần Yến chỉ là một đứa trẻ mười lăm tuổi. Cái tuổi này chính là lúc khao khát bạn bè, khao khát được chú ý... Năm đó khi Trần Linh còn đi học, cũng vô số lần huyễn tưởng mình cầm đàn ghi ta bước lên sân khấu, biểu lộ tài năng trước vô số thầy trò.
Đáng tiếc... Hắn căn bản không biết chơi.
Nhưng đối với Trần Yến mà nói, có thể kết hợp sở thích của mình với biểu diễn, đó là một việc vô cùng kích động lòng người.
"Chưa vội." Trần Linh cười bất đắc dĩ, "Dọn dẹp một chút, lát nữa chuẩn bị ăn cơm."
Trần Yến thấy vậy, ngoan ngoãn đến giúp Trần Linh rửa rau. Đúng lúc này, hắn liếc thấy hai lỗ thủng lớn trên chiếc áo khoác vải bông bằng khóe mắt, đôi mắt khẽ co rút lại.
"Ca, quần áo của huynh sao thế này?" Giọng hắn đột nhiên nghiêm túc.
"Không sao, chỉ là bị quẹt trúng."
Sở Mục Vân đang đọc sách nghe tiếng liền nhìn sang, đôi mắt sau cặp kính lập tức nheo lại...
"Ngươi trúng đạn?"
Trần Yến bỗng nhiên ngẩng đầu.
"Không có, không bắn trúng ta." Trần Linh cảm nhận được ánh mắt của Trần Yến, lập tức giải thích, "Bọn hắn nổ súng quá chậm, bị ta tránh được... Ta không bị thương."
Sở Mục Vân đánh giá hắn một lượt, khẽ gật đầu, "Xác thực không bị thương."
"Ca, kẻ nào nổ súng bắn huynh?" Trần Yến lạnh giọng hỏi.
"Là..."
Trần Linh đang định nói Băng Tuyền đường phố, nhưng nhìn thấy đôi mắt Trần Yến lóe lên sự lạnh lẽo thấu xương, hắn do dự một chút, rồi vẫn mở miệng: "Chỉ là hai tên lưu manh nhỏ... Đã bị người chấp pháp bắt đi rồi."
Hắn biết Trần Yến là dung hợp giả, cũng biết đêm hôm đó, Trần Yến đã đại khai sát giới ở Băng Tuyền đường phố... Nếu hắn lại nói ra ba chữ "Băng Tuyền đường phố", hắn lo lắng tối nay Trần Yến lại trong đêm đi quét sạch con đường đó.
Phải biết, hiện tại con đường đó rất có thể đã bị người chấp pháp chiếm lĩnh, một khi Trần Yến lại đi, rất có khả năng sẽ gặp phải Thẩm Phán Quan.
Nghe đến đây, vẻ mặt Trần Yến mới hòa hoãn lại. Hắn im lặng ôm lấy chiếc áo khoác vải bông rách.
"... Ta đi may lại cho huynh."
Hí bào của Trần Yến đều do chính hắn làm, may vá một bộ quần áo đối với hắn mà nói, không tính là việc khó gì.
"Bọn hắn cầm súng... Ngươi làm thế nào mà thắng được?" Sở Mục Vân chăm chú nhìn vào mắt Trần Linh, dường như muốn nhìn thấu nội tâm của hắn.
"Bọn hắn cầm súng, nhưng không biết dùng, ngay cả bắn mấy phát súng đều bắn vào trên quần áo... Ngươi hỏi cái này làm gì?"
Trần Linh tự nhiên không thể nào nói mình có được "Vũ Khúc Sát Chóc", điều đó dính líu đến Rạp Hát và sự tồn tại của "Người Xem".
"... Không có gì."
Sở Mục Vân thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn trang bìa sách, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ba người ăn tối xong, liền ai về phòng nấy. Bóng đêm bao phủ cả bầu trời, chỉ có luồng cực quang xanh thẳm lặng lẽ chìm nổi.
Lâm vào giấc ngủ, ý thức Trần Linh sớm đã bay vào Rạp Hát.
Trong căn phòng tĩnh mịch mờ tối,Một bóng người chậm rãi bước tới.
Là Sở Mục Vân.
Gọng kính phản chiếu ánh sáng nhạt tái nhợt dưới cực quang. Đôi mắt lạnh lẽo của hắn chăm chú nhìn Trần Linh đang say ngủ, đáy mắt hiện lên một vòng sát ý.
Hắn nắm lấy con dao găm tựa trăng lạnh trong tay phải, chậm rãi nâng lên...
Đề xuất Voz: Lần đầu bị xà tinh ám thân, buộc tôi phải kết hôn với cô ta!
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời3 tuần trước
qua đây đọc tiếp nhé mọi người: https://huongkhilau.com/ta-khong-phai-hi-than
?
Trả lời4 tuần trước
Trần Linh còn so đo thời gian đi thang máy với Doanh Phục nửa giây nữa chứ =))))))))))
yeutranlinh<3
Trả lời1 tháng trước
Chương 1548 trở đi đâu ad ơi?
Đạo Văn Dị Hành
Trả lời1 tháng trước
.
simply paradise
Trả lời1 tháng trước
Muốn donate cho sốp mà không có tiền :')
Chauuu
Trả lời1 tháng trước
Chương 131 Trần Linh tiếp tục thành nữ
Chauuu
Trả lời1 tháng trước
Chương 124 Trần Linh thành nữ r=)
Chauuu
Trả lời1 tháng trước
Chương 122 6 cơ của Trần Linh thành 6 rô rồi chủ nhà
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tháng trước
Hiện tại nguồn raw free thì chưa có chương mới. còn Nguồn chính thống của tác giả thì có thêm 12 chương nữa. Nhưng mình muốn dịch phải bỏ tiền ra mua chương. Nên mọi người muốn đọc theo sát tiến độ của tác giả thì có thể donate cho mình, chứ mình vừa dịch free vừa bỏ tiền mua chương nữa thì cực quá.
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
Mua tạm trước 1 chương cho mn đọc.
Hoàng Mỹ Trân Lê
Trả lời1 tháng trước
có chap mới chưa vậy
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tháng trước
để mình check lại