Logo
Trang chủ
Chương 18

Chương 18

Đọc to

Tự dưng mắt mình cay cay, mình chẳng chê gì em, chẳng trách gì bác nhưng hóa ra bấy lâu nay, em sống như thế này sao?

Sau bữa cơm chiều, mình đã quen với cô hơn đã nói được nhiều chuyện hơn. Hóa ra cô còn kém tuổi mẹ mình nhưng nhìn già hơn cả chục tuổi, được cái hay cười khà khà. Cơm xong cô lại lật đật định dắt xe đi làm, mình kiên quyết giữ lại bắt cô đi nghỉ, xong hai đứa hí húi tháo được đôi sọt ra rồi sang hàng xóm mượn chiếc bơm để mình đèo em vào làng. Mình vào ngay hàng đồ điện mua cho bác một cái siêu nước loại to, một cái bếp lẩu, một nồi cơm điện. Hai đứa còn tạt qua chợ mua nửa con vịt quay và ít hoa quả để tối sang hàng xóm chào mọi người. Em nói em chẳng có họ hàng nên chỉ cần vậy thôi. Mình với em lại tíu tít đèo nhau về, hôm trước đạp cái xe mini đã khổ giờ đạp cái con xích thố này còn vừa khổ vừa nhục với người làng khi mà hai đứa ăn mặc rõ hợp thời trang lại đèo nhau trên con xe đồng nát thồ cả đống đồ lỉnh kỉnh. Cô nhìn thấy mình mua cả đống đồ về thì giãy nảy lên:

- Ôi trời ơi, sao mà mua lắm thế này, rồi trộm nó vào nó khuân đi hết mất thôi.

- Thì bác cho lên nhà khóa lại, chứ giờ lạnh thế này cháu thấy cô đun bếp khổ quá. Với cả bếp như thế kia nhỡ chẳng may bắt lửa thì cháy hết.

- Nhưng tiền đâu ra mà trả tiền điện, cô ở một mình chả nấu cơm đâu toàn ăn bánh mì thôi.

- Cháu biếu cô tiền điện cả năm luôn. Cô phải chịu khó ăn uống giữ gìn sức khỏe, chứ đến lúc cưới Duyên gầy làm sao mặc được áo dài đẹp.

Cô nghe vậy lại cười tít cả mắt lại, đống đồ ấy về được khui ra dùng luôn, mâm cơm chiều vui vẻ mà ấm cúng hơn hẳn. Cơm xong bác đi ngủ luôn nên mình còn được tin tưởng giao nhiệm vụ canh cho em tắm nữa, thỉnh thoảng nghe tiếng nước róc rách chảy trong mình lại trêu em bằng cách hé mắt qua khe nhìn trộm, em biết được lại xùy xùy mất nước lạnh về phía mình. Thực ra trời tối om mình cũng chẳng nhìn thấy gì chỉ thấy một màu trắng trắng sáng sáng lấp lánh ánh nước mà thôi. Nhưng mà nhất định phải bắt em xây lại cái nhà tắm chứ để thế này mỗi lần em về quê mình lại phải về canh theo mất. Em bảo là xung quanh này toàn lá chuối khô, trước khi đi tắm bao giờ em cũng xem một lượt rồi lại có hai mẹ con thay nhau trông cho nhau, ai bước đến gần sột soạt nghe thấy ngay.

Haizzz, lý thuyết thì là như thế thôi chứ trông em cứ mơn mởn thế này nhỡ chúng nó làm liều…

Xong xuôi em dắt mình đi khắp xóm chào mọi người, mọi người có vẻ quý mình, khen em khéo chọn được ny đẹp trai (quan niệm của xóm nghèo là béo tốt thì đẹp trai) làm mình phổng mũi suốt cho đến khi nghe em giải thích nghĩa của từ đẹp trai ở đây. Đến 9h thì cả khu đã tối thui im ắng, mọi người ai cũng lo đi ngủ sớm để mai dậy đi làm thì mới phát sinh ra vấn đề. Mình ngủ đâu giờ?

- Biết thế vừa nãy em với mẹ sang cô Nga ngủ để anh ngủ nhà. Giờ người ta ngủ mất rồi làm sao gọi cửa được giờ.

- Thế hay anh trải chiếu ngủ đất.

- Anh nhìn nhà em làm gì còn đủ chỗ trải chiếu. À, hay thế này, anh ngủ bếp nhé?

- Bếp có chỗ ngủ à? - Mình ngạc nhiên.

- Có nhưng anh phải chịu khó chút. - Em cười - Nhà em nghèo đến chỗ ngủ cho anh cũng chẳng có.

- Nói linh tinh.

Mình cốc đầu em. Em tìm đâu được cây đèn cầy thắp trong bếp, hai đứa dọn hết bát đĩa trên cái chõng tre xuống chậu, em khoe cái này mẹ em xin được từ hồi em còn bé tí, đến khi mua giường thì bỏ xuống đây đựng bát, bé vậy thôi chứ hồi xưa hai mẹ con nằm ngủ vừa luôn. Em chạy lên lấy cái màn xuống cho mình đắp thay chăn, may mà mùa đông không có muỗi, còn gối thì mình dùng tạm cái balo của em. Mình nằm cuộn tròn trên chõng đắp chăn rên hừ hừ.

- Này đừng tắt nến nhé, để tự cháy hết đi, tiện kiếm anh cây nữa để đó.

- Anh sợ ma à?

- Anh chẳng sợ giết người nhưng mà sợ ma.

- Ple…ple… - Em lè lưỡi - Anh nằm gọn vào. - Em lấy chân đẩy đẩy mình, tiện khoe luôn chân em lúc ấy đi đôi tất hình con mèo làm mình phì cười.

- Em không lên ngủ với mẹ à?

- Em nằm với anh một chút cho anh ngủ rồi lên.

- Thế nhỡ anh thức cả đêm thì sao?

- Em chả tin, hihi.

Em đẩy mình sát vào vách rồi nằm ra ngoài, vẫn quay lưng vào mình như mọi khi. Mình nhanh tay luồn vào trong áo em cười khì.

- Cho anh ủ ấm tí, lạnh quá.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Cổ Thần Đế (Dịch)
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện