Em không nói gì chỉ cười, đêm cũng vắng rồi chẳng có ai nữa cả nên em cũng chẳng phải ngại, tấm cót che cửa vẫn còn chưa đóng lại, hai đứa nhìn ra ngoài trời đêm đầy sao suy nghĩ mông lung, mình cứ thao láo nhìn như vậy chẳng buồn ngủ. Em nhẹ nhàng nói:
- Em sẽ không bao giờ lấy chồng anh ạ?
- Tại sao thế? Nói linh tinh gì thế.
Em im lặng một lúc rồi nói:
- Xóm này là xóm không chồng anh ạ, mẹ em thì bị bệnh lúc tỉnh, lúc ngớ ngẩn. Em là một đứa con hoang. Từ bé em đi học cả bị cả làng coi thường, con hoang ở xóm bị coi thường một thì con hoang của một bà điên còn bị coi thường gấp 10. Em cứ lay lắt sống như thế này, sáng đi học, chiều đi nhặt rác thế rồi học hết cấp 2. Sướng nhất là hè được đi nhặt cả ngày, người ta lại uống nước ngọt nhiều hơn, đến năm học mới có tiền mua đồ dùng học tập.
- Em…
- Anh cứ để em kể đi, em biết em chẳng có tiền học cấp 3 đâu, em học dốt, thật sự học chẳng có vào. Mà mẹ em thì càng già yếu hơn. Em muốn đi làm để nuôi mẹ, dù mẹ chẳng nuôi em được mấy. Có hôm mẹ đi làm về ăn bánh mì rồi còn em đi học về đói co ro. Em chẳng trách mẹ, mẹ em bị bệnh mà, nay nhớ mai quên. Thế rồi em đi làm, chẳng biết làm gì cả. Làm bưng bê phục vụ thì vất vả mà lương chẳng đủ tiêu. May mà em chẳng dạt về khu đèn đỏ ở phố Nối anh ạ. Em thấy cuộc sống mình thế này thật khổ, đời em cũng chẳng hết khổ được, em như thế này đã là quá may mắn rồi. Em chẳng cần gì nữa. Mấy nữa em sẽ xin anh một đứa con rồi để anh ấy vợ.
- Em đừng nói linh tinh nữa, anh khóc đấy. - Mình gắt.
Em lại im lặng. Môt lúc sau em khẽ nói:
- Nhà em thế này em phải dũng cảm lắm mới dám dẫn anh về, nhưng còn gia đình anh, bạn bè anh nữa. Không chỉ riêng anh mà ai cũng vậy thôi, em sẽ không bao giờ làm mất mặt người mình yêu. Anh có tin không giả sử em lấy chồng, thì hôm ấy mẹ vẫn đi nhặt rác thôi, mẹ lẫn mà. Em thương mẹ nhưng cứ ở nhà thì hai mẹ con chết đói nhìn nhau mất.
- Hai đứa mình cùng cố gắng được không em. - Mình siết nhẹ em úp mặt vào tóc em hít hít.
- Em không cần anh hứa gì hết, anh bên em thế này là em vui rồi. Bất kì điều gì anh hứa bây giờ em sẽ không bao giờ coi là có trách nhiệm. Để hai đứa cùng bình yên ngủ đi anh, em xin lỗi em nói nhiều quá.
Mình lại im lặng.
- Anh có biết em mất trinh năm nào không?
- Không, sao em lại nói thế.
- Năm cuối cấp 2 anh ạ.
- Sớm vậy à?
- Vâng, hồi ấy em đã là con gái, đã có kinh rồi. Cậu ấy học cùng lớp, quan tâm em, con của phó chủ tịch xã. Em dẫn cậu ấy về nhà, anh chỉ là người thứ 2 được về đây thôi. Cậu ấy hôn em và đòi hỏi. Em bảo là không được, còn bé lắm. Cậu ấy bảo em không tin, không yêu cậu ấy.
- Vậy là em cho.
- Em chứng minh, vậy thôi.
- Đơn giản thế thôi á? - Mình chua xót nói, khóe mắt hơi cay, không phải vì ghen, mà vì xót xa cho em.
- Vâng, em đau lắm, nhưng chẳng có máu anh ạ. Người ta cười và chỉ khinh em thêm, khinh 1 đứa con hoang, giờ khinh 1 con mất nết.
- Thằng khốn nạn.
- Chẳng sao hết anh ạ. Anh có muốn biết thêm gì nữa không, hôm nay em sẽ kể hết cho anh nghe.
- Không, anh chẳng cần gì cả, em có nói thế, nói nữa cũng chẳng làm anh coi thường em, cũng chẳng làm anh căm ghét em đâu.
- Anh ngốc lắm.
- Ừ ngốc đến mức cho dù lần đầu anh và em, nếu em có nói là lần đầu của em, anh cũng tin.
- Thật sao?
- Thật, mà thật ra anh cũng chẳng quan trọng chuyện ấy, anh cũng mất lâu rồi mà.
- Nhìn em nát thế rồi mà anh còn tin?
- Không, của em đẹp. Hồng lắm, nếu chỉ nhìn, anh chả có gì không tin cả. Mà thôi, đổi chủ đề. Em nói nữa anh lại đè em ra sập chõng bây giờ. Cấm kích thích anh.
- Hha ha….
Em với mình lặng im, cứ ôm nhau và nhìn ra ngoài trời như thế. Em thì thào:
- Anh biết không, nếu lần đầu tiên em không ốm và anh không cho em dựa vào ngủ thì giờ mình chẳng nằm cạnh nhau.
- Anh cảm ơn em vì em đã ốm.
- Em phải cảm ơn anh chứ. Anh biết không, gần 20 năm sống trên cuộc đời, đấy là lần đầu tiên em được ngủ yên bình, ấm áp như thế, cảm thấy sau lưng là cả chỗ dựa vững chắc.
- Và sau này nữa, anh sẽ mãi là chỗ dựa cho em được không?
- Đừng hứa, ngủ đi anh, đêm nay đừng hứa gì cả. Ôm em và ngủ đi là được rồi.
- Ừm…