Đầu tiên, lại cho mình gửi lời chào các "thím", các bạn đồng râm, anh em vozer đã hóng hớt và chia sẻ câu chuyện này với mình. Mình vẫn ổn các "thím" ạ, dù giờ này đầu vẫn đau như búa bổ và mắt đỏ ngầu. Nhiều người nói mình vay mượn chi tiết này, chi tiết nọ ở chỗ này chỗ kia, hoặc các bạn thấy nó quen quen, mình chả quan tâm. Về bài hát và về người mẹ của em, đấy là sự thật, muốn mình thề thế nào mình cũng thề. Nhưng mà thôi kệ, mình chả quan tâm. Mình chẳng có tâm trạng. Mình vẫn sẽ sống ổn thôi các "thím" ạ, mình cũng trải qua 4 đời NYC (người yêu cũ) đi lấy chồng rồi, quen rồi, chẳng sao hết.
À, đêm qua mình lại đi uống, chẳng say các "thím" ạ, nhưng mệt, uống có 6 cốc 330ml, tính ra là khoảng hơn 2 lít rượu phải không các "thím"? Em lại rủ mấy ông anh đi chơi. Ông thân nhất vỗ vai mình an ủi: "Thôi em ạ, chơi bời nó chỉ là cái chơi bời, đừng lậm sâu quá mà khổ". Vậy là mình lại lang thang đi về. Đêm qua mơ thấy em ấy, mơ thấy lần đầu tiên tìm thấy em ấy sau một quãng thời gian. Mình sẽ kể lại chuyện ấy sau, giờ lại quay lại câu chuyện của quá khứ xưa hơn nữa đã. Chuyện mình dũng cảm đưa em ấy về nhà mình.
Cũng phải nói thật là ngày ấy mình cũng gan to tày đình và cũng xác định đi đến cùng với em nên mới dẫn em về nhà. Mẹ mình khó, cực khó, bạn bè mình còn chẳng dám về đấy chơi bời bao giờ, Tết nhất bạn mình có tạt qua chúc mẹ mình cũng ở trên phòng chẳng tiếp, chứ đừng nói đến 4 đời NYC của mình chưa đứa nào biết nhà mình ở đâu hết. Mẹ mình khéo nhưng không hiếu khách, mình chẳng muốn dẫn ai về để mẹ mình lại phải giả vờ lởi xởi tiếp. Mệt lắm. Kịch. Sau Tết nhà mình có một cái giỗ, mình phải khéo lắm mới sắp xếp lịch cho em ra mắt vào đợt đấy, vì đông đủ họ hàng hơn mẹ mình cũng sẽ khó có dịp tra xét và cũng để em đỡ ngại hơn khi phải mặt đối mặt với duy nhất người nhà mình. Mình cũng rủ mấy anh em ai có NY (người yêu) dẫn theo luôn, như thế là quá ổn thỏa tránh việc mọi sự chú ý tập trung hết vào em. Từ sáng sớm mình đã giao cho chị kẹp chặt em luôn, không để em đi riêng với ai cả nên cũng đỡ, may là việc nấu ăn không phải đến tay em mà chỉ phụ mấy việc lặt vặt và rửa chén bát. Đm, cái khốn nạn nhất là rửa chén bát, nguyên một đám cỗ không biết bao nhiêu người ăn mà đến lúc rửa thì đứa viện cớ về sớm, đứa mặc váy ngắn, đứa thế này, đứa thế kia... Rốt cuộc nhìn lại chỉ có em là ngồi rửa cùng với chị mình (hoàn cảnh ép buộc đ' trốn đi đâu được) và mấy con bé em út trong họ ngồi tráng bát. Vì cái vụ này mà sau này giỗ chạp trong nhà mình gọi nhà hàng hết, ăn xong lại gọi người ta đến dọn sạch bát đĩa mang về. Mình cứ đứng dựa cửa nhìn em và chị mà cứ thương thương, em thì chẳng sao hết, vừa cười vừa tíu tít nói chuyện, còn bà chị mình bực ra mặt chửi lèm bèm suốt không thôi. Nhưng cũng vì thế mà em được mọi người khen tấm tắc là hiền lành chịu khó. Thôi thì bán công lấy tiếng thơm, vừa về ra mắt cả họ đã có ấn tượng tốt thế là mừng. Mẹ cũng chẳng chê bai gì được em ngoài mỗi cái tội là không biết thái thịt bò xào (sau này em phân bua với mình là từ bé đến lớn chưa bao giờ được chạm tay vào miếng thịt bò cả, làm mình lại thấy tủi thân thay em).
Xong xuôi công việc là tầm 2h chiều, mọi người đã về gần hết chỉ trừ có mấy anh em họ nhà mình đang ngồi trên gác đánh phỏm. Mình với em dắt nhau lên nhà trên thì thấy thằng V.A nằm chình ình trên ghế sofa ngáy kho kho, mình đá chân nó quát:
- Ngủ thì lên nhà mày, để chỗ cho người lớn ngồi uống nước.
- Anh… chị… - Nó dụi mắt ngồi dậy - Trên nhà đủ chân rồi, rủ đánh ba cây mà không ông nào chịu, ồn quá nên em xuống dưới này ngủ, vừa làm mấy chén dở miệng quá.
- Thế ở đây tối uống với anh.
- Thôi tối em đi họp lớp rồi.
- Mời anh ạ. - Duyên rót nước chè đặt về phía mình và thằng em, xong cũng ngồi gọn vào một góc cạnh mình.
- Em nhìn chị quen lắm, hình như gặp ở đâu rồi ý. - Thằng V.A dụi mắt lần nữa, cầm cốc nước chè đánh ực một phát nói làm mình và em giật thót mình, may mà lúc ấy em vẫn bình tĩnh đáp trả:
- Em làm công nhân ở bên Bắc Thăng Long anh ạ.
- Vậy ạ? Là bên Đông Anh đúng không ạ?
- Vâng.
Đúng là có tật thì giật mình, sao mình cảm tưởng như chữ Đông Anh của nó kéo dài ra và ánh mắt thì như soi soi vào em vậy. Nhưng nó cũng chỉ hỏi vậy thôi rồi phủi đít đi về chẳng nói gì thêm ngoài mấy câu vô thưởng vô phạt. Mình thì bắt đầu thấp thỏm lo, thằng này đi ăn với anh em chẳng mấy khi uống được rượu bia nhiều nên thường tỉnh táo nhất đội, chẳng lẽ nó nhận ra. Mình cũng chủ quan bởi vì mình chẳng thể nhớ mặt bất kì một con bé nào ở đó ngoài em, phần bởi khi đi hát anh em đã choáng hết rồi, phận ai nấy hát, gái ai nấy ôm, đèn quán lại lờ mờ nhập nhòạng rất khó nhìn rõ mặt nhau kỹ càng, phần vì trước khi về đây mình đã dẫn em đi mua mấy bộ đồ tử tế kiểu gái quê lành, tóc tai cắt tỉa lại và nhuộm đen hoàn toàn khiến cho em giờ nhìn chân phương tử tế khác hẳn ngày xưa (thực ra ngày xưa nhìn em cũng không phải loại lòe loẹt mắt xanh mỏ đỏ). Mình bảo em cứ an tâm chắc không có chuyện gì đâu, nhưng trong bụng nghĩ phải gặp nó hỏi kín, nếu có chuyện gì thì dập ngay từ trong trứng nước không để hậu họa về sau. V.A là thằng lành nhất nhà mình, gần như ai nói gì cũng nghe lời.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Kể lại một chuyện tình