Logo
Trang chủ
Chương 4

Chương 4

Đọc to

Em nó chẳng nói gì nữa, rúc vào lòng em ôm rất chặt rồi cứ vậy đến lúc về. Đến tận lúc lên taxi, em giả vờ quay lại đi vệ sinh, tìm đến cửa phòng em nó gõ nhẹ rồi lục túi định dúi vào tay em nó ít tiền. Nhưng khốn nạn, bao nhiêu tiền để quên sạch ở nhà (tính em bị hâm, nếu đi chơi bo rất nhiều lại hay tranh giả tiền, lắm khi tỉnh lại nhớ ra thì xót của nên đi uống toàn để ví ở nhà). Mò mẫm khắp người được chẵn 50k. Em định quay đi thì em nó ra mở cửa, không kịp nữa, đành gãi đầu gãi tai ấn vội vào tay em nó:

- Đưa em mua thuốc.

- Anh hâm à, em không lấy đâu. Em nhận tiền của anh rồi - Lúc ấy em nó chưa kịp nhìn là bao nhiêu.

- Thực ra anh không định đưa vậy đâu, em thông cảm anh để quên tiền ở nhà, lần sau quay lại anh sẽ đưa nhiều hơn.

Con bé mới nhìn lại tờ tiền trên tay mới khẽ cười (không phải cười đểu):

- Lần này em nhận, nhưng nếu lần sau anh đưa thì em sẽ không tiếp anh nữa.

- Ừ, hì. Giữ sức khỏe nhé.

- Vâng.

Em lủi thủi đi nhanh ra phía xe không lại sợ mấy ông kêu đi đâu mà lâu thế. Vừa mở được cánh cửa xe ra thì có bàn tay ôm chặt em từ phía sau cùng tiếng khẽ thì thầm như sợ ai nghe được:

- Anh nhớ quay lại nhé.

Xong con bé chạy biến đi mất vào trong, không kịp để em nói gì, hóa ra nó đi theo tiễn mà em không biết.

Mấy ông anh trêu em suốt cả đêm vì vụ ấy và vụ mì tôm hai trứng, nhưng rồi cũng quên sạch chẳng còn nhớ gì sau mấy hôm. Chỉ có em có bị lây cúm khụt khịt một tuần liền, báo hại bà chị phải chăm. Thực ra em nghĩ em cũng sẽ quên, nhưng mùi đứa con gái ấy ám chặt áo em suốt đêm, suốt cả ngày hôm sau, thậm chí em cởi ra vất cuối giường cả tuần đến khi chị em nhặt lên đem đi giặt vẫn còn thoang thoảng mùi. Bà ấy sinh nghi tra hỏi em lên xuống vì tưởng em mới có người yêu mà giấu. Em cũng thật thà kể hết cho bà nghe, chị em em ít giấu nhau mấy chuyện chơi bời này. Nghe xong bà ấy tặc lưỡi phán:

- Con này khéo, biết giữ khách cho quán.

- Sao chị nghĩ thế?

- Vì nó ôm mày, làm mày nhớ, lần sau mày lại đến.

Em im lặng, ngồi ngần ngừ một lúc mới nghĩ ra lý do phản biện:

- Nhưng những đứa khác có ôm ai như vậy đâu.

- Cần quái gì phải đứa nào cũng ôm, thế lại thành ra đại trà đ** có gì đặc sắc. Mày gà lắm em ạ.

Em không biết bà ấy nói vậy có phải không, nhưng cũng chẳng cãi thêm nữa, chỉ dặn lòng là nhất định phải quay lại đấy. Vì em đấy, người con gái đặc biệt ạ.

Đêm khuya buồn ngủ quá, mai em lại hầu chuyện các đồng dâm tiếp nhé.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Truyện ma trò chơi ác nghiệt
BÌNH LUẬN