Logo
Trang chủ
Chương 9

Chương 9

Đọc to

Đợt này mình đang bị kiểm tra tư cách ấy, nên mọi người thông cảm nếu có chậm trễ nha. Chứ không thì kỳ này học hành không ra gì là "về vườn" luôn đó.

C ơiiiiiii

Hình như ai gọi. Chạy vội xuống nhà, là Lan. Quái lạ, sao Lan lại đến nhà mình nhỉ. Chỉ kịp nghĩ có vậy, ra mở cửa cho nàng vào. Trước mắt mình là một Lan không thể cá tính hơn, tóc buộc cao kiểu đuôi gà, bộ quần áo thể thao bó sát như càng tôn lên dáng vẻ cao ráo đầy đặn vốn có của nàng. Mình ngơ ngác nhìn nàng trong vô thức.

– C ơi, C !!!!!

……

– Chóc – nàng búng vào trán mình

…….

– Này, sao thế – nhíu mày

Chớp chớp mắt – à à không không có gì, mà Lan đi đâu mà lại vào đây thế

– Tính không cho người ta vào nhà hay sao mà hỏi lắm thế, cho Lan xin miếng nước coi.

– À ừ, Lan…Lan vào nhà đi.

Chạy xuống nhà rót cho nàng một cốc nước, tiện tay lấy gói bánh ở mặt bàn lên nhà.

Nàng cầm cốc nước uống một mạch hết cạn, mình nhìn nàng vẫn ngớ ngác.

– Thế Lan đi đâu mà vô đây vậy – mình hỏi

– À, Lan đi tập thể dục, tiện thể qua C chơi luôn, Lan có mua luôn đồ ăn sáng cho 2 đứa mình ăn nè.

WTF, cái lề gì thế nhỉ. Mình thấy có gì đó hơi là lạ nhưng trong lòng đầy vui mừng. Có lẽ cái cảm giác này nó đánh bật những khúc mắc, những câu hỏi trong đầu. Thôi kệ đi, nàng đến đây là cơ hội cho mình. Nghĩ là làm mình vớ ngay cái bánh mì nàng mua, ngoạm một miếng thật to )) .

– Hai bác không có nhà hả C

– Ừm..ừm, về quê hết rồi, mai mới về cơ – vẫn nhồm nhoàm nhai.

Nàng nhìn mình cười thích thú, mình thấy vậy cũng cười theo.

– Hôm nay Lan ở nhà C một hôm nhé !!

WTF tập 2. Cái lề gì đang diễn ra vậy. Ông trời đang thương xót một kẻ phàm tục như mình ư. Sướng không nói được lên lời, mình gật đầu như bổ củi, như kiểu sợ nàng đổi ý vậy.

Ăn xong, dọn dẹp qua nhà cửa cho sạch sẽ. Mình và nàng ra ghế ngồi, cũng chỉ nói vài ba câu rồi im re. Lạ thật, bình thường 2 đứa nói nhiều lắm mà nhỉ. Tự nhiên sao lại…. Bỗng nàng ngồi sát vào người mình. Gần quá, chưa bao giờ khoảng cách của mình với nàng lại gần thế này, cảm tưởng chỉ cần dướn người một chút nữa thôi, hai cơ thể sẽ có sự tiếp xúc với nhau, tạo ra một phản ứng nào đó mà người ta gọi là "luồng điện kí©h thí©ɧ". Mình có thể cảm nhận được từng hơi thở của nàng rõ ràng, hơi có gì đó gấp gáp. Đôi mắt ấy, khuôn mặt ấy, đôi môi ấy. Đẹp thật. Đôi mắt nàng đang nhìn mình này, đôi môi nàng có khi nào là của mình không? Vô thức mình tiến sát lại, thật sát hơn nữa, một chút nữa thôi môi sẽ chạm môi, gần hơn nữa thật gần…..

– Thằng kia, 7 rưỡi rồi mà vẫn ngủ chương mắt lên thế hả, dậy mau.

Mẹ mình vừa gọi vừa cầm cái mắc quần áo gõ gõ vào người mình

Mở mắt, tay vẫn còn đang tự sờ mông, cảm giác đó vẫn còn mà, đâu rồi, môi, môi đâu rồi, chưa kịp làm gì mà. Hình như vẫn còn chút linh hồn trong giấc mơ, quay sang hỏi mẹ:

– Mẹ ơi, Lan đâu rồi hả mẹ.

– Lan nào, mày mơ ngủ à. Dậy nhanh rồi xuống ăn sáng

Ngồi dậy, vẫn còn thẫn thờ trong trạng thái tiếc hùi hụi, chỉ cần 5 phút, 5 phút nữa thôi mà. Mồm mình cứ lẩm bẩm như thầy cúng.

Nhớ lại giấc mơ trong đầy tiếc nuối và dằn vặt, giá như hôm qua mình ngủ sớm hơn thì …. Nhìn đồng hồ đã 8h kém. Thôi chết rồi, hôm nay mình có hẹn với Lan mà. Như Flash, mình chạy thẳng vào nhà vệ sinh, làm nhanh nhất những gì có thể làm, vơ cái quần bò và áo sơ mi – thế là đẹp, chạy xuống nhà chào bố mẹ rồi xin phép đi chơi với lớp. Tất cả mình làm diễn ra với một tốc độ bàn thờ.

Chết dở, muộn mất muộn mất. Cong đít đạp xe nhanh hết mức có thể. 30 phút sau đến trước cửa nhà nàng. Thở không ra hơi nữa, mồ hôi ướt cả cái ba lỗ bên trong. Giơ nách lên ngửi, vẫn chưa có mùi gì ))) .

Tự tin bấm chuông cửa. Một người phụ nữ bước ra. Chắc là mẹ nàng rồi

– Cháu cần gặp ai vậy – mẹ nàng nhẹ nhàng hỏi

– Dạ, cháu là bạn của Lan ạ, hôm nay Lan có hẹn với cháu đi mua đồ cùng cô ấy ạ – mình lễ phép trả lời

Mẹ nàng nhìn mình với ánh mắt dò xét:

– Ừm, cháu vào trong nhà đợi nó một chút nhé.

Mẹ Lan mở cửa cho mình vào nhà, bên trong nhà mọi thứ thật ngăn nắp và sạch sẽ. Cách bố trí đồ đạc rất hợp lý. Nhưng cái ấn tượng nhất với mình đó là bức ảnh gia đình nàng. Nhà nàng có 4 chị em gái, 1 người phụ nữ và 1 người đàn ông. Bố nàng chắc phải là cái trụ rất chắc để che chở cho mẹ con nàng đây.

Mẹ nàng mang nước ra mời mình, nàng cũng từ trên nhà đi xuống. Lan đi đến ngồi cạnh mình. Mẹ nàng ngồi đối diện:

– Cháu uống nước đi.

– Dạ – mình cầm cốc nước nhấp môi một chút mặc dù rất khát, cơ mà phép lịch sự trước người lớn, chả nhẽ uống cái ực phát rồi bảo ” cô vào rót cho cháu 1 cốc nữa đi à ” )))

– Cháu tên là gì nhỉ ? – mẹ nàng hỏi

– Dạ cháu tên C, cháu học cùng khối với Lan cô ạ

– À, vậy cô đã nghe Lan nó kể về cháu rồi. Cám ơn cháu đã giúp đỡ Lan nhé.

– Dạ không có gì đâu cô, bạn bè giúp đỡ nhau trên tinh thần… xã giao ấy mà – quay sang Lan cười ( mình đùa đấy )

– Nhà cháu ở đâu nhỉ, có cách xa đây không.

– Dạ, nhà cháu ở đường abc xyz cách đây khoảng 8 cây đó cô

– Ừm cũng hơi xa đấy.

– Vâng – mình trả lời

Mẹ nàng còn hỏi bô lô ba la nữa như kiểu bố mẹ làm gì, bao nhiêu tuổi này này kia kia nữa y như mẹ mình ( mà hình như phụ huynh ai cũng vậy ). Cuối cùng thì:

– Hai đứa chơi với nhau cô không cấm đâu nhưng nên dừng lại ở mức tình bạn thôi, nếu yêu đương là cô sẽ không đồng ý đâu đấy vì bây giờ việc của 2 đứa là việc học, học xong chúng mày thích làm gì cũng được, cháu hiểu ý cô chứ – mẹ nàng đã đánh động trước cho mình biết ( phần kia mình chế thêm đấy nhé hí hí)

– Dạ – 2 đứa trả lời

– Hai đứa đi đâu thì đi đi không muộn rồi, đi cẩn thận rồi về sớm nhé – mẹ nàng dặn dò.

Mình dắt con đạp điện của nàng ra ngoài, chào mẹ nàng 2 đứa ù té luôn.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Cảnh Hắc Dạ [Dịch]
Quay lại truyện Tán Gái Cùng Trường
BÌNH LUẬN