Những bóng người trùm áo đen, đầu đội mũ trùm tất nhiên chú ý đến Duncan đang đứng giữa đường mà không tránh né.
Lúc này, Duncan vẫn mang bộ dáng vừa rời khỏi động quật: thân hình gầy gò khẳng khiu, áo quần rách rưới, mảnh vải rách tạm thời che đi lỗ lớn trên ngực. Hắn cứ đường hoàng đứng đó, trông như thể bị những "người đội mũ trùm" bất ngờ xuất hiện làm cho sợ hãi. Mấy bóng người trùm áo đen rõ ràng cũng rất bất ngờ, bọn họ khựng lại một chút, sau đó người cầm đầu đột nhiên kêu lên: "Có một tế phẩm chạy trốn!"
Ngay lập tức, Duncan thấy họ chạy về phía mình. Lại có người vừa chạy vừa hét: "Mau! Chặn hắn lại! Đừng để hắn chạy!"
Duncan nhún vai, vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc nhìn những bóng người không giống người tốt đang chạy về phía mình. Sau khi cân nhắc cục diện, hắn không hề có ý định chạy trốn. Nhưng đối diện mấy người kia vẫn vừa xông tới vừa la hét: "Đừng để hắn chạy!" "Có tế phẩm chạy trốn!"
Kết quả, hành động đứng yên giữa đường của Duncan ngược lại làm không khí trở nên lúng túng. Mấy người vừa chạy vừa la kia rõ ràng chạy đến nửa đường đã cảm thấy có gì đó không đúng, tiếng kêu trong miệng tự động ngừng lại, nhưng vẫn phải tiếp tục chạy tới. Duncan hầu như có thể ngửi thấy mùi xấu hổ lẫn tức giận từ phía dưới lớp mũ trùm đen kịt của họ. Rồi những kẻ xấu hổ và giận dữ này vây quanh hắn.
Đến lúc này, Duncan mới nhìn xung quanh những bóng người đang vây lấy mình, do dự một chút rồi nói: "Lúc nãy lẽ ra ta nên chạy một chút mới phải không? Dù sao không khí đã đến đó rồi..."
Mấy bóng người trùm áo đen kia lại như không nghe thấy Duncan nói gì. Họ chỉ cảnh giác và cẩn thận nhìn hắn một chút, sau đó nhìn về phía sau lưng Duncan. Trong đó có hai người nhanh chóng cúi đầu nói chuyện với nhau vài câu. Duncan lờ mờ nghe được nội dung họ trao đổi:
"Sao lại chạy đến một mình?"
"Chẳng lẽ đám linh cẩu của Giáo hội phát hiện chỗ ẩn thân này... Nhưng hắn không giống bị người thả ra..."
"Tóm lại đưa về trước đã, tế phẩm chạy đến này không thích hợp... Phải nhanh chóng xử lý sạch."
"Để sứ giả quyết định đi."
Duncan hoàn toàn không hiểu rõ đám người này rốt cuộc có lai lịch gì, càng không biết "sứ giả" mà đối phương nhắc đến là gì. Nhưng liên tưởng đến tình huống nhìn thấy trên đường đi trước đó và từ "tế phẩm" mà đối phương nhắc tới, hắn đã mơ hồ đoán được một vài sự thật ở đây.
Hắn không biết mình nên phản ứng thế nào mới được coi là "tế phẩm bình thường", vả lại cũng hoàn toàn không có ý định hợp tác "diễn kịch" với những người này. Ở một nơi ngoài Thất Hương Hào, lại sử dụng một thể xác tạm thời, những điều hắn cần lo lắng rõ ràng rất ít. Cho nên, sau khi quan sát một hồi tình hình xung quanh, hắn dứt khoát mở miệng hỏi: "Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
Những người trùm áo đen nghe "tế phẩm" trước mặt mình bình tĩnh mở miệng rõ ràng hơi kinh ngạc. Mặc dù trên mũ trùm của họ vẫn đeo lớp mạng đen che khuất hoàn toàn khuôn mặt, nhưng dù vậy, Duncan cũng có thể đoán ra sự bất ngờ của họ lúc này. Một người áo đen trong đó trừng mắt nhìn "tế phẩm" trước mặt qua lớp mạng che, giọng nói trầm thấp: "Ngươi không có tư cách đặt câu hỏi - mang đi!"
Mấy người áo đen lập tức tiến lên, nhưng trước khi họ ra tay, Duncan đã chủ động bước tới một bước: "Không cần các ngươi động thủ, ta đi với các ngươi là được."
Mấy người áo đen nhìn nhau, đại khái cảm thấy "tế phẩm" trước mắt này tinh thần hơi bất bình thường. Tuy nhiên, người áo đen cầm đầu lại phất tay: "Như vậy là tốt nhất, dù sao ngươi cũng không trốn thoát được... Đi cùng chúng ta, ngươi có lẽ còn có thể đường hoàng đón chào vinh quang."
Mấy người áo đen cứ thế vây quanh Duncan, chắn tất cả các lối "chạy trốn" của hắn, rồi dẫn hắn đi sâu hơn xuống dòng nước.
Mùi hôi thối ô trọc trong cống thoát nước làm người ta buồn nôn, nhưng những người áo đen này lại như thể hoàn toàn không để ý tới, thản nhiên đi trên con đường ô trọc mốc meo. Duncan giữ vẻ mặt không cảm xúc trầm mặc, vừa đi theo những người áo đen này vừa chú ý lắng nghe cuộc nói chuyện của họ. Những người áo đen này ít nói chuyện với nhau, nhưng trong vài câu trao đổi ngẫu nhiên, Duncan vẫn nghe được những từ hữu ích như "Prand", "Quan chấp chính", "Giáo hội".
"Đây là thành bang Prand?" Duncan đột nhiên mở miệng, thản nhiên như đang trò chuyện với người quen.
"Vớ vẩn..." Một người áo đen trong đó vô thức đáp lời, nhưng ngay sau đó liền kịp phản ứng, nhìn Duncan như gặp quỷ: "Ngươi ngược lại rất tỉnh táo, tiểu tử, ngươi có biết sắp có chuyện gì xảy ra không?"
"Đại khái có thể đoán được," Duncan nhẹ gật đầu, thậm chí trên mặt còn nở nụ cười. Ngay sau đó, hắn lại thử dò hỏi một câu: "Thái Dương Thần chân thực... Đúng không?"
Mấy người áo đen rõ ràng khựng lại bước chân trong nháy mắt. Họ dường như hiểu lầm từ phản ứng kỳ lạ của Duncan. Một người trong đó nói nhỏ với đồng bạn: "Chờ một chút, chẳng lẽ đây cũng là tín đồ của Chúa?"
"Không thể nào, hắn rõ ràng là tế phẩm trốn thoát..." Một người áo đen khác nói nhỏ, ngay sau đó nhìn Duncan: "Ngươi còn tính là lanh lợi, nhưng đừng tưởng rằng như vậy là có thể thoát khỏi hiến tế... Chúa đã quyết định vận mệnh của ngươi, ngươi tốt nhất nên vui vẻ chấp nhận."
Duncan không bình luận gì. Hắn biết chính phản ứng quá bình tĩnh này của mình đã khiến đám người được cho là tà giáo đồ này sinh ra sự hiểu lầm và tự suy diễn. Họ hơn phân nửa cho rằng hắn đang tỏ ra tỉnh táo và giả làm "tín đồ" để thử cầu sinh. Nhưng tình hình thật chỉ có Duncan tự mình biết.
Cái thể xác tạm thời này ngay cả hành động bình thường cũng khó khăn, cơ bắp trên mặt hắn cứng ngắc như thể sắp hoại tử... Đó đương nhiên cũng chỉ còn lại khuôn mặt bình tĩnh không biểu cảm!
Nhưng hắn cũng không bận tâm đám tà giáo đồ này rốt cuộc nghĩ gì trong lòng. Hắn chỉ muốn trong lần "thám hiểm duy nhất" này thu thập được càng nhiều thông tin càng tốt. Cho nên, ngay sau đó, hắn thuận miệng hỏi: "Các ngươi cho rằng mặt trời đang treo trên trời hiện giờ là Ngụy Nhật? Các ngươi cảm thấy nó sớm muộn sẽ rơi xuống?"
"Thái dương giả dối đương nhiên cuối cùng rồi sẽ rơi xuống!" Đây rõ ràng là một chủ đề có thể kích thích những tà giáo đồ này. Duncan đã được như ý nghe thấy một người trong số họ phản ứng tích cực và cuồng nhiệt: "Cho dù là đám chó săn của Giáo Đình, cũng phải thừa nhận trong thông sử rằng mặt trời trên trời là vật vặn vẹo quái đản xuất hiện sau đại yên diệt! Thứ thực sự mang lại sinh cơ và trật tự cho vạn vật trên thế gian chính là Thái Dương Thần, nhưng chủ ta bị cái ngụy vật ti tiện kia cướp mất quyền hành... Cái ngụy vật ti tiện kia sớm muộn sẽ có lúc sụp đổ từ trên không trung!"
Ngay sau đó, Duncan nghe thấy đám tà giáo đồ xung quanh nhao nhao hưởng ứng: "Ngụy Nhật sớm muộn sẽ rơi xuống!" "Thái Dương Thần chân thực chẳng mấy chốc sẽ khôi phục!" "Nước biển dư thừa trên thế gian sẽ bị thần lực vĩ đại của Thái Dương Thần xua đuổi trở lại vực sâu hư vô, đại địa sẽ một lần nữa trở lại kỷ nguyên phong phú và ổn định!"
Nghe những ngôn từ rõ ràng đã bắt đầu mất kiểm soát của đám tà giáo đồ này, đầu óc Duncan lại đang xoay chuyển cực nhanh suy nghĩ của mình. Hắn biết, loại tà giáo đồ cuồng nhiệt này không thể dùng lý lẽ bình thường thuyết phục. Những điều họ tin tưởng vững chắc hơn phân nửa là thông tin bị vặn vẹo, xuyên tạc. Nhưng một số thông tin họ tiết lộ vẫn đáng để tham khảo -
"Thái dương" treo lơ lửng trên trời là ngụy vật...
Thái dương chân chính bị cướp quyền hành...
Họ tin tưởng vững chắc mặt trời chân chính là một Thần Minh đã vẫn lạc, và cũng tin tưởng vững chắc vị Thần Minh kia sẽ "khôi phục từ trong máu và lửa"...
Họ còn nhắc đến nước biển dư thừa trên thế gian, nhắc đến kỷ nguyên phong phú và ổn định... Những từ ngữ này lại có ý nghĩa gì?
Trong đầu Duncan suy nghĩ rối bời. Mấy tà giáo đồ kia sau đó không lâu cũng bình tĩnh lại. Họ vẫn nhớ việc chính, vẫn nhớ mình đang áp giải một "tế phẩm" trốn thoát. Thế là mấy người ở gần Duncan nhất lại im lặng không nói. Còn hai người đi ở cuối đội ngũ thì thì thầm vài câu:
"Ngươi có cảm thấy tế phẩm này hơi tà môn không?"
"Hắn hình như không bình thường... Ta hơi không đành lòng."
"Chẳng lẽ tế phẩm này trước đó khi trốn thoát đã chờ quá lâu dưới lòng đất không có ánh sáng, tinh thần bị thứ gì đó..."
"Vậy thì tốt quá, uy năng của Chúa sẽ thanh lọc hắn."
Duncan nghe thấy cuộc nói chuyện vọng lại từ phía sau. Hắn đặc biệt chú ý đến cụm từ "dưới lòng đất không có ánh sáng". Nhưng ngay khi hắn muốn thu thập thêm thông tin từ cuộc nói chuyện này, người áo đen cầm đầu lại dừng bước.
"Chúng ta đến rồi."
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo của tên tà giáo đồ khoác áo đen vang lên.
Trong lòng Duncan lập tức cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng ngay sau đó, hắn đã bị cảnh tượng trước mắt thu hút sự chú ý.
Phía trước là cuối đường, là nơi giao hội của mấy đường cống thoát nước. Và trong không gian rộng lớn dưới lòng đất giống như một hội trường nhỏ này, rõ ràng là hiện trường một buổi hội nghị của các tà giáo đồ áo đen!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Lệ Quỷ
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời1 tháng trước
Bộ này còn người đọc thì mình dịch nốt...
Huynhmai
1 tháng trước
Úi, vậy thì tuyệt quá! Tạ ơn Tiên Đế! (「`・ω・)「