Logo
Trang chủ

Chương 80: Ký ức sai lầm

Đọc to

Một học giả lịch sử không rõ nguyên nhân xuất hiện tại "Trường học bình dân", lại thông hiểu kiến thức lịch sử cổ đại và có vẻ có quan hệ tốt với Nina. Sự xuất hiện của hắn với Duncan là một bất ngờ, nhưng cũng là một cơ hội.

Vị lão tiên sinh Morris với tài năng chuyên môn chắc chắn có thể giúp Duncan giải đáp nhiều vấn đề. Hơn nữa, nếu có thể tạo dựng quan hệ với một nhân vật chuyên nghiệp như vậy, tương lai có thể có những tiện lợi không ngờ. Một học giả có địa vị nhất định trong thành bang chắc chắn có sức ảnh hưởng.

Nina không hiểu vì sao Duncan thúc thúc đột nhiên đồng ý đi thăm hỏi gia đình, nàng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy rất vui. Khoảnh khắc này thậm chí khiến nàng có ảo giác, như thể cuộc sống của mình đang dần thay đổi theo chiều hướng tốt, dần dần trở lại quá khứ.

Bên ngoài cửa sổ, màn đêm dần buông xuống. Ánh sáng nhợt nhạt và lạnh lẽo của Thế Giới Chi Sáng chiếu xuống bệ cửa sổ tầng hai tiệm đồ cổ. Dưới bóng đêm tĩnh mịch, cả thành phố dần trở nên yên tĩnh. Trong thế giới đầy rẫy những thứ kỳ quái này, phần lớn mọi người không có cuộc sống về đêm đáng nói.

"Tới dùng cơm," Duncan gọi "chất nữ" đang ngẩn ngơ trước cửa sổ. Hắn bưng nồi canh cá đã ninh nhừ lên bàn ăn, cùng với bánh mì Nina mua buổi chiều và vòng cà rốt vừa chiên. Hắn cảm thấy bữa tối này không quá thịnh soạn, nhưng xét đến tính đặc thù của "cá", bữa ăn này ở khu hạ thành có lẽ cũng được coi là thịnh soạn. "Ngày mai còn phải dậy sớm đi học."

"A, tốt, Duncan thúc thúc."

Nina đáp một tiếng, ngoan ngoãn đi tới bàn ăn. Hương canh cá đã lan tỏa. Nàng kinh ngạc hít mũi, có chút không dám tin nhìn Duncan: "Thơm quá... Tay nghề thúc thúc tốt lên từ lúc nào vậy?"

"Cái này cũng được coi là tay nghề tốt à?" Duncan không khỏi bật cười, nghĩ rằng khả năng nấu ăn của mình có lẽ chỉ hơn Alice một chút. Vậy mà lại có lúc được khen là tay nghề tốt. "Chẳng lẽ trước đây tay nghề của ta rất tệ?"

"Cái đó đã không thể dùng từ 'rất tệ' để hình dung được nữa. Trước đây thúc thúc nấu cơm đều theo tiêu chuẩn 'ăn không chết', lại còn rõ ràng vụng về muốn chết mà vẫn tham vọng nghiên cứu món mới. Mỗi lần đều kéo con cùng thúc thúc thử độc..." Nina luyên thuyên kể lại. Nàng nhớ về những ngày xưa, lại có chút hớn hở. "Có một lần thúc thúc làm ra món đồ ăn thật sự quá khó ăn, chính thúc thúc cũng ăn không trôi, đành phải ném nó vào thùng rác, sau đó kéo con đi nhà hàng gia đình phố bên cạnh giải quyết bữa trưa. Sau khi về liền thấy con chó nhà hàng xóm nằm bò trước thùng rác cửa ra vào nôn một đống. Từ đó về sau, chó gặp thúc thúc cũng phải né vòng quanh..."

Nina nói nói, giọng đột nhiên nhỏ dần.

"Được rồi, đều là chuyện mấy năm trước, với lại thúc thúc luôn không thích nghe con nhắc tới những chuyện này..."

Duncan trầm mặc không nói.

Trong ký ức của cơ thể này, không hề lưu lại chút nào những thứ mà Nina hồi ức. Những ký ức đó, đối với Nina, hầu như là những ký ức đẹp đẽ duy nhất khi nàng ở cùng thúc thúc, đã tan biến hoàn toàn theo hơi thở cuối cùng của người lạc lối.

Nina yên lặng đẩy miếng bánh mì khô cứng, dùng nước canh tươi ngon làm mềm bánh mì từng chút một.

Duncan đột nhiên đưa tay, xoa xoa tóc đứa trẻ.

Nina kinh ngạc ngẩng đầu: "Thúc thúc?"

"Món mới của thúc thúc nghiên cứu thành công," Duncan nghiêm trang nói.

Nina sửng sốt nhìn Duncan, nét mặt nàng biến hóa mấy lần, không biết bao nhiêu suy nghĩ trong đầu xoay quanh lên xuống. Cuối cùng, tất cả biểu cảm lại trở thành nụ cười không nhịn được: "Thúc thúc dáng vẻ nghiêm chỉnh đáng yêu quá!"

"Không được giễu cợt người lớn," Duncan lườm Nina một cái, ngay sau đó như thể đột nhiên nhớ ra điều gì, vô tình đề một câu. "Đúng rồi, trận này ta chuẩn bị sửa sang lại tình hình trong tiệm một chút. Nếu con nhìn thấy tầng một có cái gì kỳ kỳ quái quái mà không quen biết, đừng động lung tung."

Hắn đang chuẩn bị cho việc đi lại giữa hai nơi và việc tập hợp, phân tán vật tư.

Theo năng lực của Aie được khai phá, hắn không thể tránh khỏi việc truyền tống hàng hóa thường xuyên giữa Thất Hương Hào và tiệm đồ cổ. Điều này rất khó giấu hoàn toàn khỏi mắt Nina. Vì vậy, thà sớm tiêm một mũi dự phòng.

Nina không chút nghi ngờ, nàng rất nhanh gật đầu. Duncan ngay sau đó còn nói thêm: "Mặt khác, ta cũng dự định tăng thêm một người giúp việc trong tiệm. Như vậy, vạn nhất ban ngày ta đi ra ngoài cũng có người có thể ở lại trông coi. Đương nhiên, đây chỉ là kế hoạch ban đầu, không nhất định thực hiện được. Chỉ là nói trước với con, miễn cho ngày nào con đột nhiên thấy người lạ trong tiệm lại cảm thấy kỳ quái."

Lần này, hắn đang đặt nền móng cho Alice đến. Đương nhiên, cũng chỉ là đặt nền móng.

Muốn để nhân ngẫu tiểu thư tiến vào thành bang còn có rất nhiều chuyện cần cân nhắc. Truyền tống nàng tới chỉ là một khâu tầm thường trong đó. Hắn còn phải nghĩ xem làm thế nào để tránh cho chân tướng "nhân ngẫu" của Alice bị người phát hiện. Ngoại hình của Alice gần như không khác gì người thật. Chỉ cần đeo găng tay dài che chắn khớp nối phần tay thì sẽ không có vấn đề lớn, nhiều lắm là lại mang mạng che mặt để che chắn dung nhan thậm chí còn tinh xảo hơn người thật của nàng. Đây đều là vấn đề nhỏ. Vấn đề lớn thật sự... là cái đầu kia.

Hắn đưa Alice tới là muốn nhờ nàng giúp đỡ, chứ không phải để nàng suốt ngày biểu diễn chạy trối chết trước mặt người khác.

Nina kinh ngạc nhìn Duncan một chút: "Thúc thúc lại còn muốn chiêu nhân viên bán hàng trong tiệm sao?! Đây là chuyện lớn... Thúc thúc có ứng viên chưa? Là người thế nào vậy?"

Duncan nghĩ nghĩ, cố gắng loại bỏ một loạt từ ngữ miêu tả không mấy tốt đẹp trôi qua trong đầu, lúc này mới nghiêm mặt: "Có một mục tiêu ban đầu, là một vị... nữ sĩ trẻ tuổi cần cù."

Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, dường như trên người Alice chỉ còn lại từ "cần cù" được coi là lời khen.

Sau đó, hắn liền thấy nét mặt Nina lập tức trở nên tế nhị.

Cô nương này đánh giá thúc thúc của mình từ trên xuống dưới mấy lượt, rốt cục nhịn không được: "Nữ sĩ trẻ tuổi? Chẳng lẽ thúc thúc..."

Duncan là người từng trải, vừa nhìn dáng vẻ này của Nina liền biết nàng đang nghĩ gì, lập tức dùng ngón tay gõ gõ bàn: "Ăn cơm thật ngon! Suy nghĩ lung tung cái gì!"

Nina lập tức nín cười phát ra tiếng "hự hự", tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Sau khi nếm thử một miếng thịt cá, nàng lại kinh ngạc mở to mắt: "Ngon thật!"

Duncan nở nụ cười, một bên tiện tay bẻ một chút bánh mì ném cho con bồ câu đang dạo bước bên cạnh, vừa mở miệng: "Vậy thì ăn nhiều một chút, trong bếp còn nữa."

Trên tầng hai nhỏ bé của tiệm đồ cổ, Nina và Duncan thúc thúc của nàng cứ thế kết thúc một bữa tối đơn giản nhưng đã lâu.

Sau khi bữa tối kết thúc và mọi thứ được thu dọn gọn gàng, Duncan gọi Nina đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi lại.

Hắn có một số chuyện muốn xác nhận.

"Nina," hắn nhìn cô bé vừa thu dọn chén đĩa từ bếp bước ra, "Ta có một số chuyện muốn hỏi con."

"A?" Nina có chút hiếu kỳ, "Chuyện gì ạ?"

"Con còn nhớ... chuyện hồi nhỏ không?" Duncan vừa châm chước hỏi, vừa nhớ lại thông tin hắn nghe được trong buổi tụ tập của tà giáo đồ. "Chính là năm con 6 tuổi."

Nina nhíu mày. Nàng không biết tại sao thúc thúc đột nhiên nhắc tới chuyện cũ mười một năm trước, nhưng vẫn suy nghĩ theo.

Chuyện đã qua mười một năm, năm đó nàng lại mới chỉ 6 tuổi. Do đó, khi nhớ lại chuyện xưa, trong lòng nàng kỳ thật cũng chưa có quá nhiều thương cảm.

"Con khi đó còn nhỏ, có rất nhiều chuyện đều nhớ không rõ. Nhưng chỉ nhớ ngày đó rất loạn... Khắp nơi đều là người lớn rối bời. Có người nói khu gần Thập Tự Nhai có nhà máy rò rỉ, có người nói ba con phố bên dưới xảy ra tập thể cuồng loạn, thậm chí có người nói thượng thành khu cũng xảy ra chuyện... Rất nhiều chuyện khi đó con đều không có ấn tượng, hay là về sau nghe người lớn nói lại mới đối chiếu được..."

Duncan nghĩ nghĩ, nhìn vào mắt Nina: "Vậy con có nhớ một trận hỏa hoạn lớn không? Lúc đó ta mang con thoát khỏi đám cháy. Cha mẹ con... chính là trong trận hỏa hoạn đó..."

Hắn chỉ thử thăm dò nói một chút, không ngờ Nina lại đột nhiên mở to mắt: "Hỏa hoạn lớn? Thúc thúc ngài quả nhiên cũng nhớ lúc đó có một trận hỏa hoạn lớn? !"

"... Ta đương nhiên nhớ, " Duncan vừa thấy phản ứng này của Nina liền biết chuyện này quả nhiên có chỗ bất thường. "Ta nhớ trận hỏa hoạn lớn có gì không đúng à?"

"Con cũng nhớ lúc đó có cháy, lửa rất rất lớn," Nina có chút kích động, nàng nói rất nhanh. "Nhưng về sau con nói cho những người lớn xung quanh nghe, nhưng không một ai nhớ chuyện này. Bọn họ đều nói con lúc đó bị dọa choáng váng, căn bản không có chỗ nào cháy... Về sau lớn hơn một chút con còn chuyên môn đi tìm báo chí trước đây..."

Nói đến đây nàng dừng lại, mang theo biểu cảm kỳ lạ từ từ lắc đầu: "Có thể ngay cả trên báo chí cũng không hề nhắc tới có chuyện hỏa hoạn lớn nào... Tất cả ghi chép đều chỉ nói lúc đó một tòa nhà máy rò rỉ, chất hóa học dẫn tới ảo giác trên diện rộng..."

Đề xuất Đô Thị: Ép Ta Trọng Sinh Đúng Không (Dịch)
Quay lại truyện Thâm Hải Dư Tẫn (Dịch)
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

2 tháng trước

Bộ này còn người đọc thì mình dịch nốt...

Ẩn danh

Huynhmai

2 tháng trước

Úi, vậy thì tuyệt quá! Tạ ơn Tiên Đế! (⁠「⁠`⁠・⁠ω⁠・⁠)⁠「