- Con giải được bài Toán bố cho tuần trước chưa?
- Dạ… con chưa ạ… con… chưa nghĩ ra. Con đang bị tắc ở phần tìm sai khác của hệ phương trình phi tuyến tính mới và hệ phương trình chuẩn phân bố Gauss. Con nghĩ mãi chưa ra bố ạ.
- Con đã thử phương pháp tính sai khác Page-Hinkley chưa? Mà bố cho con một gợi ý nhé, đừng mê mải quá với hệ mới mà bài toán bắt chứng minh, hãy quan tâm tới cả hệ chuẩn ban đầu quen thuộc. Bố tin chắc con sẽ tìm ra lời giải.
Nói rồi ông xoa đầu tôi và đi về phòng. Tôi ngồi ngơ ngẩn nghĩ về lời gợi ý của ông, rồi bỗng liên tưởng đến công việc mình đang làm. Phải rồi, để tìm điểm sai khác ở cái mới thì tốt nhất ta nên dựa vào cái cũ có từ trước. Tương tự vậy, để tìm điểm kỳ lạ của căn phòng thì tại sao ta không xem lại những tấm hình cũ của căn phòng trước đây, khi mà Long vẫn chưa bị mất tích. Quá vui sướng với ý tưởng mới này, tôi vội mở ngay thư mục ảnh có những tấm ảnh cũ chụp ở nhà thằng Long. May quá đây rồi, tôi tìm thấy thư mục có chứa ảnh dạo chụp hôm sinh nhật nó. Cũng may hồi đó chúng tôi chụp khá nhiều ảnh, có đủ góc khác nhau trong căn phòng. Nhìn những hình ảnh hồi đó làm tôi thấy buồn và nhớ thằng bạn kinh khủng, cảm xúc dâng trào nghèn nghẹn ở cổ họng. Cứ mỗi tấm ảnh tôi lại đem so với tấm ảnh mới chụp được ở những góc tương tự. Đang xem dở tôi chợt dừng lại ở một góc. Ở tấm ảnh cũ tôi và Long đang cùng cầm mỗi đứa một miếng bánh gato trát vào mặt nhau nhoe nhoét, nhưng ở phía sau… phía sau là cái tủ kính bầy mấy chai rượu của ông Hải, và… ĐÂY RỒI, tôi đã phát hiện ra điểm khác lạ khi đem so với tấm hình mới. Vui mừng quá đỗi tôi ngồi trân trân nhìn hai tấm hình, đầu óc vô cùng hưng phấn. Điểm khác lạ đó chính là những tấm đề can hình sôn-gô-ku của thằng Long dán đầy mặt kính của chiếc tủ ở trong tấm hình cũ, nhưng trong tấm hình mà Lan chụp hôm đó, những tấm đề-can đó đã không cánh mà bay. Long vốn rất thích nhân vật truyện tranh sôn-gô-ku, nó thường tiết kiệm tiền ăn sáng để mua poster, đề-can về dán trong phòng riêng, dán chán trong phòng nó dán cả xuống tủ kính phòng khách. Quá quen với chiếc tủ kính dán đầy đề-can sôn-gô-ku, bảo sao sau hôm Long mất tích tôi thấy có gì khác khác. Nhưng tại sao những tấm đề-can đó lại biến mất? Có liên quan gì đến việc mất tích của Long? Nhớ lại hình ảnh oan hồn hiện về trong cơn ác mộng với máu me be bét chảy trên đầu, tôi đã lờ mờ hiểu ra điều gì đó. Lập tức tôi vạch ra một kế hoạch mới, một kế hoạch liều lĩnh nhất mà trước nay tôi chưa từng nghĩ đến.