Logo
Trang chủ
Chương 3

Chương 3

Đọc to

THỜI KHÔNG ĐẢO LỘN CHAP 3

--------------------------------------------------------------------------
Buổi học hôm ấy nặng nề bởi vô vàn suy nghĩ vây quanh, Linh ngồi cạnh nó cũng chẳng lên tiếng, chỉ chú tâm vào bài vở thôi.. Nhiều lúc nó liếc sang nhìn trộm em ghi chép, chữ của em vẫn xấu điên xấu đảo như vậy, nguệch ngoạc chẳng khác gì vài con giun đất ngoi lên sau cơn mưa.. Thậm chí nếu đem so với chữ bác sĩ thì có khi còn có sự sỉ nhục.. Ấy rồi chẳng hiểu sao nó lại cười buồn, bởi hình ảnh về những lá thư ngày ấy em gửi cho nó bỗng hiện hữu trở lại, dâng lên một cảm xúc khó tả.. 
Tiếng trống kết thúc buổi học vang lên, học sinh ùa ra như ong vỡ tổ.. Thằng Hưng từ đâu hớt hải chạy lên lớp nó, ngó nghiêng xung quanh rồi cũng đưa tay ra vẫy.. 
-Gì đấy?
-Trưa mẹ Liên có về không?
-Để làm gì, tao biết đâu?
-Đi đánh kèo đê
-Kèo cọt gì đang đói lắm, về nhà ăn đã rồi chiều dậy thì đi.. 
Thấy nó từ chối, thằng Hưng tỏ vẻ ngạc nhiên cứ tròn mắt nhìn.. 
-Thằng này sao nay lạ thế, bình thường nghe đến kèo cọt là ham hố hơn cả tao, nay lại con ngoan trò giỏi thế?
Nhìn ánh mắt ngờ vực thằng Hưng, nó bỗng giật mình.. Phải rồi, hình hài của nó vẫn là 1 thằng nhóc 18 tuổi, còn suy nghĩ đã chạm mốc 30.. Nếu để xét về đúng độ tuổi thì giờ này nó phải ưu tiên việc chơi trước rồi mới đến các việc khác.. Sợ lộ nên nó vội lấp liếm luôn.. 
-À thì đang đói, sáng giờ học hành vất vả quá.. Thôi ra chị Huế làm bát mì tôm xong thì đi, kèo đế chế à?
-Thì chả vậy, thích bỏ mẹ ra mà cứ làm trò.. 
Nó khoác vai thằng Hưng ra quán chị Huế, vốn dĩ 2 thằng chơi với nhau từ lúc lọt lòng nên nói vui rằng thằng Hưng hiểu nó còn hơn cả mẹ nó cũng chẳng sai.. Chỉ cần nó có gì khác lạ, là y rằng thằng Hưng sẽ đoán được nó đang nghĩ gì.. 
Đang hì hục bát mì tôm trứng thì bỗng thằng Hưng huých vào tay, nó theo quán tính ngẩng lên thì thằng Hưng hất hàm.. 
-Con bé người lai kia, là học sinh mới lớp mày à?
Nó theo hướng thằng Hưng chỉ mà nhìn, bỗng thấy Anh Thư đang đứng ở cổng trường, trên tay vẫn đang ôm chiếc cặp sách ngóng đợi.. 
-Ừ, mới vào lớp sáng nay..
-Xinh nhỉ, người đâu mà đẹp thế, da trắng như trứng gà bóc.. 
-Người ở nước ngoài, mà ở Nga thì lạnh, nên da trắng là bình thường, thôi ăn đi.. 
Nó giải thích rồi vội giục thằng Hưng ăn, nhưng mắt thì vẫn dõi theo Anh Thư.. Bỗng 1 xe máy kẹp 3 đỗ phịch xuống, thằng Hưng thấy thế liền vội chào.. 
-Các anh đi đâu đấy?
-Ừ uống nước chứ đi mẹ đâu?
Là 3 ông anh hơn tuổi chúng nó ở ngoài làng, số má thì cũng bình thường nhưng đồng niên chơi cùng với anh trai thằng Hưng nên cũng gọi là nạt được mấy thằng cấp 3.. Nó thấy vậy cũng chẳng thèm chào hỏi làm gì, bởi vì suy nghĩ của nó bây giờ đã trưởng thành, lại cực ghét mấy thanh niên ăn chơi lêu lổng này.. Nên chỉ cắm mặt vào mà ăn thôi.. 
Bỗng 1 thằng trong đó lên tiếng.. 
-Ê chúng mày ơi tây kìa, tây kìa.. 
-Ờ tây kìa, xinh vãi.. 
Bỗng 2 thằng trong đứng lên, đi ra chỗ Anh Thư đang đứng để trêu ghẹo, nó vẫn bình tĩnh vừa ăn vừa quan sát tình hình.. Đến khi 1 thằng trong đó đưa tay lên động chạm vào em, khiến em phải lùi tận vào trong góc tường để tránh né, nó mới đứng dậy mà tiến đến.. 
-Anh Thành ơi, người yêu em.. Người yêu em.. 
Nó đứng chắn trước Anh Thư đang sợ hãi, nở một nụ cười xuề xòa rồi giải thích với thằng lớn nhất trong đám đó.. 
-Người yêu mày hả?
-Vâng người yêu em.. 
-Chúng mày giận nhau hả, sao 1 đứa ngồi ăn mì tôm, 1 đứa lại đứng ở đây?
-À chúng em yêu giấu, sợ bố mẹ biết nên phải tách nhau ra như thế.. 
Nó gãi đầu gãi tai cười trừ.. Bỗng nhiên có tiếng nói đằng sau..
-Này, tôi với cậu yêu nhau hồi nào?
Giọng nói tinh nghịch ấy vang lên, đã lâu rồi nó chưa được nghe thấy.. liền quay lại mà nhìn em, sau đó thì nháy mắt ra hiệu đừng lên tiếng.. Nhưng em chỉ nhìn nó với ánh mắt tức giận.. Bỗng nhiên bốp 1 cái.. 
-Thằng này lừa bọn tao à, nó có quen biết gì mày đâu mà nhận vơ là người yêu.
Cú táng đó từ đằng sau đau lắm, nó quay ra thấy thằng Hưng đứng dậy định xông ra đây thì liền đưa tay lên xua, xong lắc đầu.
Thằng Hưng thấy ám hiệu của nó thì cũng đứng sững lại quan sát mà không sần sật lên.. Nó quay qua, tiếp tục cười trừ.. 
-Hehe em nói hơi thiếu, là em thích bạn này, thôi các anh ngồi lại kia uống nước đi em mời, đừng trêu bạn ấy nữa không bạn ấy ngại.. Đi thôi Anh Thư.. 
Nói rồi nó kéo tay Anh Thư về chỗ thằng Hưng, lúc đầu em có vẻ lưỡng lự nhưng nó lấy ngón tay bấm vào tay ra hiệu nên em cũng ngoan ngoãn đi theo.. 3 thằng kia sau đó cũng lên xe mà phóng đi mất, không quên để lại cho nó 1 câu..
-Ngon đấy, chúc chú em ngon miệng nhé.. 
Tiếng xe máy vang dần cũng là lúc thằng Hưng bực mình lột phăng cái áo trắng học sinh ra, lôi ở trong cặp cái áo cộc tay rồi mặc vào, hình xăm cá chép vượt vũ môn vẫn đậm nét bao trùm kín cả lưng.. Hắng giọng bực bội
-Sao không sút vào mồm chúng nó mấy cái, để nó táng cho cái không thấy đau à thằng ngu?
-Thôi, ngồi xuống ăn nốt đi, đánh nó xong nó đánh lại, chả giải quyết được vấn đề gì, khéo có khi lại mang họa.. 
-Thằng này nay làm sao ý, ăn nói thì như ông cụ, thái độ khác lạ.. Mày uống nhầm thuốc gì à?
Nó cười lắc đầu rồi mới quay sang phía Anh Thư hỏi han.
-Em.. à cậu có làm sao không?
Anh Thư nhíu mày trước câu hỏi của nó, sau đó mặt cũng giãn ra rồi nở một nụ cười nhẹ.. 
-À ừ tớ không sao? Mà hình như cậu cũng học lớp A13 hả.. 
-Đúng rồi, lớp mà sáng nay cậu chuyển vào đó, tớ ngồi ở bàn cuối.. 
-À tớ nhớ rồi, bạn Linh lớp trưởng sáng nay được xếp ngồi tách cậu với bạn béo béo kia ra đúng không? Mà cậu tên gì nhỉ? Tớ lại quên mất rồi.. 
Lòng nó dấy lên một nỗi buồn khó tả, 3 chữ “quên mất tên” cứ như một mũi dao găm thẳng vào trong trái tim của nó.. Cô gái luôn có một vị trí đặc biệt trong lòng nó giờ đây phải tự bắt đầu lại bằng những câu hỏi làm quen.. Lòng nó khó chịu vô cùng.. 
-Cậu tên gì?
-À tớ tên Nam, rất vui được làm quen với cậu.. 
-Cảm ơn cậu vì chuyện lúc nãy nhé..
-Không có gì đâu, ở đây là thị trấn nhưng chẳng hơn nông thôn là mấy, thanh niên phức tạp lắm, cậu để ý giữ mình nhé.. 
Bỗng có tiếng xe ô tô đỗ lại trước cổng trường, Anh Thư chợt đứng dậy rồi vẫy tay, không quên cầm chiếc cặp sách đang để ở ghế bên cạnh.. 
-Tớ phải về rồi, có người đón tớ.. 
Nó không nói gì chỉ gật đầu, em quay sang chào thằng Hưng rồi đi thẳng.. Nhưng được vài bước thì bỗng đứng lại, mở cặp sách ra lấy quyển vở, xé tờ giấy và lấy bút hí húi.. Sau đó quay lại đưa cho nó.. 
-Cậu có dùng điện thoại không?
-À có.. 
-Số điện thoại của tớ đây, cậu gọi sang để tớ biết số của cậu nhé.. Rất vui được làm quen với Nam..
-Ừ.. 
Nó đón lấy rồi nhìn tờ giấy gật đầu.. Anh Thư nở một nụ cười tươi rồi cũng chạy ra mở cửa xe, nó ngoái đầu nhìn theo, chợt em mở cửa kính xe, sau đó giơ tay lên làm ám hiệu gọi điện.. 
-Nhớ gọi cho tớ nhé.. 
Chiếc xe đi khuất cũng là lúc nó cất tờ giấy vào trong cặp sách.. Rồi quay lại hì hục ăn nốt bát mì, thằng Hưng đã ăn xong từ lâu, ngồi vắt chân lên nhấp ngụm trà đá, xỉa xói nó.. 
-Anh hùng cứu mỹ nhân xong mỹ nhân cho thông tin liên hệ để đền đáp ân tình à.. Bố con chó sướng, chắc sau húp lấy húp để, con bé lai xinh thế cơ mà.. 
-Mày không thốt ra được câu nào sạch sẽ hơn à thằng mồm lông.. Ăn xong thì vào ghi sổ đi, tao ăn xong thì đi đấy.. 
-Bố con chó sướng nhưng bày đặt lạnh lùng.. Nỡm.. 
Thằng Hưng cười khặc khặc rồi cũng đi vào trong lấy quyển sổ công nợ ghi vào trong ấy 2 bát mì tôm 1 trứng 1 xúc xích + 2 trà đá.. Không quên lấy thêm bao thuốc cho vào cặp sách, hành động rất lén lút.. 
-Đi thôi.
-Ghi sổ bao thuốc chưa?
-Ghi rồi.. 
-Ừ thì đi.. 
Nó cùng thằng Hưng lững thững đi bộ xuống quán net anh Tâm.. Hình ảnh Anh Thư vừa xong cứ thế hiện lên trong cái nắng vàng ươm của mùa hạ.. Bất chợt nó ngân nga một vài câu hát, có lẽ là phù hợp với những nỗi buồn bây giờ.. 
“Ngoài kia bao la sóng gió, đừng quên tên anh 
Đừng quên đôi môi, ánh mắt hay giọng nói trầm lặng. 
Vì người đàn ông em yêu mạnh mẽ 

Vẫn luôn cười mỗi khi đau 
Nếu yêu thêm người sau thì xin em cũng đừng quên tên anh 
Và nên nhớ, ai đã là người vượt qua bao thăng trầm 
Cùng em đi qua bao khoảnh khắc 

Để giờ này lại chia tay 
Đâu đó phía cuối con đường kia 
Cứ mỗi đêm trời khuya, nước mắt tuôn rơi hoài”
Đang hát thì thằng Hưng bỗng huých vào người nó, trố mắt lên nhìn.. 
-Mày hát bài gì mà hay thế?
-À đừng quên tên anh của Hoa Vinh.. 
-Hay nhỉ, sao tao chưa nghe bao giờ, để tí ra quán tìm nghe mới được.. Hát lại tao nghe đoạn vừa rồi xem nào.. 
Bỗng nó giật mình, bây giờ mới là 2012, còn bài đó debut tận 2018.. Sợ thằng Hưng nghi nên nó vội lấp liếm.. 
-À không, mấy câu hát tao lắp ghép vào chế ra ý mà.. Đừng để ý.. 
-Thằng hâm, hay mà, mày hát lại tao nghe xem nào.. 
Thằng Hưng cứ nài nỉ còn nó im lặng không đáp.. Đến đoạn ngã tư thì chợt nó dừng lại nheo mắt nhìn.. 
Nó thấy Mai Anh, đang ngồi ở trong quán ăn vặt với 1 thằng nào đó.. Nhìn đẹp trai quen lắm mà nó không nhớ rằng đã gặp ở đâu.. Em đang cười đùa rất vui vẻ, còn thằng đó thì khoa chân múa tay luyên thuyên cái gì đó.. Có vẻ là đang kể chuyện.. Nó lại lầm lũi bước đi.. 

Chiều tối thì nó về nhà, mẹ nó chửi từ cổng chửi xuống bếp, chui vào tận trong nhà tắm cũng bị chửi.. Vì cái tội học xong không về mà đi la cà quán xá, điện tử điện tẽo.. Trước đây mẹ nó nói 1 câu là nó sẽ sửng cồ lên cãi lại 10 câu.. Nhưng lần này nó lại chẳng nói câu gì cả, chỉ cười buồn thôi.. Bởi nó hiểu, ngàn vạn cái roi của bố mẹ vẫn nhẹ hơn một câu chửi của người lạ ngoài xã hội.. 
Tắm xong mà mẹ nó vẫn chửi, nó liền đi đến rồi ôm lấy mẹ, cười xong thủ thỉ.. 
-Tiếng mẹ chửi giống như ánh sáng thổi bay đi sự tăm tối trong con người con.. Lời mẹ dạy lúc nào cũng đúng.. Mẹ nhỉ?
-Thằng này sao nay lại mồm mép thế, bình thường cãi liến thoắng lắm cơ mà? - Mẹ nó ngạc nhiên.
-Từ giờ con không cãi mẹ nữa đâu, mẹ yên tâm nhé.. 
-Anh hôm nay lạ thế, anh chỉ cần ngoan ngoãn, không bỏ học, bớt lêu lổng chơi game, tập trung vào học đi là mẹ vui rồi.. Năm nay cuối cấp rồi đấy.. 
-Mẹ yên tâm, năm nay con sẽ đỗ đại học, chắc chắn là như thế..
Mẹ nó quay ra tròn mắt trước câu nói của nó, rồi cũng nở một nụ cười.. 
-Anh chỉ cần đỗ tốt nghiệp thôi, chứ đại học mẹ chưa nghĩ đến.. Cứ đỗ tốt nghiệp rồi về Lâm Nghiệp học cũng được.. Cho có cái bằng cấp.. 
-Con sẽ học báo chí, sau này trở thành nhà báo mẹ ạ.. 
Mẹ nó bật cười to hơn, rồi cũng lắc đầu xong lại gật đầu tán dương.. 
-Ừ ừ học gì cũng được.. 
-Mẹ không tin con à?
-Mẹ tin, mẹ tin anh chứ.. 
Nhưng thái độ của mẹ nó thì chả tin tí nào, giống như là đang nghĩ nó nói 1 câu chuyện phiếm vậy.. Bực mình nó bỏ lên nhà xem máy tính, vào google thử gõ vài dòng tìm kiếm về các keyword như là xuyên không, đảo lộn thời gian, hiệu ứng cánh bướm, v..v
Hàng loạt các kết quả hiện ra, nó ngồi đó nghiền ngẫm mãi, đọc từng câu chữ ở trên đó để hiểu rõ hơn về hoàn cảnh của mình.. Bỗng nó để ý đến một khái niệm mới, nhưng càng đọc thì càng khó hiểu, đại loại như..
“Mỗi việc làm sau khi xuyên không sẽ ảnh hưởng nhất định đến tương lai.. Có nghĩa rằng tương lai sẽ bị thay đổi chỉ bằng 1 việc làm nhỏ trong quá khứ.. Tuy nhiên lại có nhận định rằng nếu việc xuyên không nằm trong quá trình xây dựng quá khứ thì tương lai sẽ không bị thay đổi.. Bên cạnh đó cũng có giả thuyết cho rằng mọi việc làm sau khi xuyên không không có ảnh hưởng đến tương lai mà chỉ tạo ra một chiều không gian khác, song song cùng với chiều không gian đã có kết quả cụ thể là tương lai”
Nó cứ ngồi đó nắn bóp đầu rồi lại đọc, dường như định nghĩa này quá trừu tượng và tạm thời nó chưa thể hiểu được hết ý nghĩa.. Đang tập trung thì mẹ nó gọi xuống ăn cơm, thôi đành gác lại đó, phải đi chiều lòng cái dạ dày đã, trưa nay ăn mì tôm nên giờ đói meo.. 
Tối đó nó đọc chán chê mấy cái keyword về xuyên không thì cũng tắt máy tính học bài.. Trở về năm 18 tuổi mang theo tư duy của năm 30 tuổi khiến nó có trách nhiệm hơn với việc học hành.. Mẹ nó thấy thế thì cứ tròn mắt ra ngạc nhiên, còn lấy con điện thoại samsung Galaxy Y ra mà chụp ảnh.. 
-Mẹ làm gì đấy?
-Ôi con tôi hôm nay chăm ngoan đột xuất, mai trời chắc đổ mưa to.. 
Nó chỉ cười rồi cũng đuổi mẹ nó ra ngoài, đóng cửa lại để tập trung hơn.. Toán lý hóa thì mất gốc rồi nên nó chịu chết.. Còn những môn thế mạnh nó đọc qua một chút, còn lại thì lên youtube để học tiếng Anh.. Bởi nó hiểu rằng tương lai xã hội phát triển, tiếng Anh là điều thực sự cần thiết trong cuộc sống.. 
Được sống lại cuộc đời này một lần nữa, nó tự nhủ bản thân phải cố gắng hơn, làm những gì mà mình đã bỏ lỡ.. 
Lướt qua một vài video dạy học, nó nhìn thấy một bài giảng tiếng Trung, trong lòng lại sống dậy những kí ức đã cũ.. Nó bấm mở, ngồi đó nhìn chăm chăm vào màn hình, hình ảnh cô giáo giảng bài làm nó nhớ đến Quỳnh Anh, ngày trước nó cũng hay ngắm em lúc em giảng bài như vậy.. Sống mũi nó cay cay, với lấy cái điện thoại, nó ấn số em nhưng lưỡng lự không kết nối.. Tâm trí nó liên tục hối thúc rằng “Chỉ là gọi nhầm số thôi chẳng có vấn đề gì đâu.. Nghe giọng để biết em ổn là được rồi”.. Và nó cũng ấn gọi.. 
Sau 2 hồi chuông, tiếng em vang vọng ở đầu dây bên kia.. 
-Alo Quỳnh Anh xin nghe, ai đấy ạ?

-Dạ alo ai đấy.. 

Nó định lên tiếng chọn bừa 1 cái tên để hỏi xong lấy lý do nhầm máy để kết thúc thì chợt có tiếng vang lại.. 
-Đức Anh ơi, em đã nói với anh là đừng có động vào đống đồ đó của em rồi, anh lỳ thế nhỉ? 
Tiếng thằng Đức Anh vọng lại dù không nghe rõ nhưng nó chắc chắn bởi tông điệu bẩn thỉu ấy cả đời nó chẳng bao giờ quên được.. Nó ấn tắt máy sau đó để điện thoại qua một bên, đứng dậy mở cửa sổ châm 1 điếu thuốc, ngước lên bầu trời đen kịt lấp lánh vài ngôi sao ở bên trên.. 
Nó buồn, một nỗi buồn khó nói.. Mới chỉ 1 ngày trôi qua nhưng nó cảm nhận mọi thứ đang cố tình để gây cho nó sự khó chịu nhất định.. Ánh mắt mà Linh nhìn nó, câu hỏi tên của Anh Thư, hình ảnh Mai Anh vui vẻ cười đùa bên người khác.. Và lúc nãy là mối tình đầy ngang trái của Quỳnh Anh với thằng Đức Anh.. 
Được quay về quá khứ, sống lại cuộc đời này một lần nữa nhưng phải đem theo tất cả kí ức của tương lai.. 
Đây là một may mắn, hay là một hình phạt cho một kẻ đào hoa, vô tình và khốn kiếp?
Thẫn thờ suy nghĩ, điếu thuốc đã lụi tàn dần.. Điện thoại vang lên báo tin nhắn, nó cầm lên xem.. 
-Hôm nay tiết toán tớ thấy Nam ghi chép, nhưng có hiểu gì không thế? Có gì khó hiểu thì hỏi tớ nha.. 
Là Diệu Linh nhắn tin.. vì người gửi có tên “Lớp trưởng”.. Nó cũng hí húi nhắn lại ngay.. 
-À có một số chỗ không hiểu, để tớ đánh dấu vào rồi mai Linh giảng lại cho tớ nhé.. 
-Ừ được rồi, thấy Nam yếu toán lý hóa quá, hay có cần Linh kèm thêm không? 
-Kèm thêm là sao?
Nó nhìn dòng tin nhắn mà khó hiểu, sau đó thì sực nhớ ra gì đó.. Nhìn chăm chăm vào màn hình chờ đợi tin nhắn send lại.. 
-À ý là giờ ra chơi hay lúc nào rảnh, Linh sẽ kèm Nam học thêm, hay là giảng lại bài đã học hôm nay ý.. 
-Ý là cậu sẽ dạy tớ học toán lý hóa hả?
-Ừ kiểu dạng như vậy đấy? Nhưng mà giống với học nhóm hơn.
-Vậy học ở đâu, và học như thế nào?
-Trên lớp giờ ra chơi, căng tin chẳng hạn.. 
-Có 5-10 phút thì học cái gì? Nói 2 câu là hết giờ rồi.. 
-Vậy thì đến nhà tớ, hoặc tớ qua nhà cậu.. Học buổi chiều, hay buổi tối đều được.. 
-Tớ cảm ơn, nhưng để tớ suy nghĩ đã.. Có gì trả lời Linh sau nhé.. 
-Ok thế chúc Nam ngủ ngon nhé.. 
-Ừ ngủ ngon.. 
Nó cúp máy cũng là lúc đồng hồ điểm 11h đêm.. Nằm lên giường trằn trọc suy nghĩ một lúc thì cũng vào giấc ngủ.. Và trong mơ, nó đã gặp lại người đó, người đưa nó trở về quá khứ..

--------------------------------------------------------------------------

Donate 
STK 6668688386

Ngân hàng Techcombank 
Xin cảm ơn ♥

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Nghề bồi bàn.
Quay lại truyện Thời Không Đảo Lộn
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Ánh Đặng Công

Trả lời

4 tháng trước

Hay quá ạ

Ẩn danh

DƯƠNG Nguyễn Trùng [Chủ nhà]

Trả lời

5 tháng trước

Niếu bên đây không vào link group được các bác vui lòng liên hệ qua fanpage "Chiều hoàng hôn năm ấy" để được tác giả cho vào group ạ xin cảm ơn.