THỜI KHÔNG ĐẢO LỘN CHAP 7
--------------------------------------------------------------------------
Chẳng để nó an ủi, Mai Anh đã quay người rồi rời đi ngay sau đó.. Nó ngồi lại ở đó, ngả người nằm xuống nền cát mịn màng.. Nhắm mắt lại nhớ về những gì đã xảy ra ở cuộc đời trước, bất giác nó cười, nhưng sống mũi lại cay xè lại..
Chiều hoàng hôn và sự xuất hiện của Mai Anh lúc này giống như 1 chiếc chìa khóa gãy, còn cuộc đời mới này là một ổ khóa vững chắc.. Sự xuất hiện ấy vốn chỉ mang lại cho ta một hi vọng nhỏ về việc có thể mở ổ khóa, nhưng cuối cùng thì hoàng hôn vẫn dần mất đi, màn đêm bao phủ nhấn chìm buổi chiều tà ngày hôm ấy.. Mang theo tia hi vọng đã tắt ngấm từ lúc nào..
Nó chợt nghĩ.. Yêu thì sao, mà không yêu thì sao?
Phải chăng ở cuộc đời này, nó không yêu em, thì vết sẹo trên đuôi mắt ấy mãi mãi chẳng xuất hiện..
Nó còn nhớ, ước mơ của em là trở thành sinh viên của NEU, ngành học Kinh tế quốc tế, trở thành một người làm kinh tế giỏi như chị Lan.. Không yêu nó, liệu em sẽ làm được, phải không? Vốn dĩ em học rất giỏi mà..
Nó ngồi bật dậy, bỗng chốc cúi mặt xuống rồi cười nấc lên trong 2 hàng nước mắt.. Không biết rằng đang buồn hay vui, thế nhưng nụ cười ấy chua chát, còn những giọt nước mắt mang theo mùi vị của biển, cứ thế mà rơi xuống nền cát trắng..
Phố đã lên đèn, hoàng hôn chỉ còn lại một vệt đỏ dài cuối chân trời.. Những đám mây gần đó cứ thế trôi lạc đi rồi cũng bị bầu trời đen kịt nuốt trọn.. Nó đứng lên trở về khách sạn, lúc đi lên trên vỉa hè, nó chợt đứng sững người lại, mở to mắt ngạc nhiên..
Là chị, Hoài Thu, đang ngồi trên một chiếc ghế đá, tai đeo headphone loại dây, mái tóc cột đuôi ngựa và bộ quần áo thể thao khỏe khoắn.. Đây chẳng phải là hình dáng mà lần đầu tiên nó gặp chị ở trong quá khứ sao?..
Nó cứ đứng đó mà nhìn, còn chị thì vẫn ngồi đó mắt hướng ra bờ biển, miệng còn mấp máy như đang hát..
Bỗng nhiên chị quay sang nhìn nó, 4 mắt nhìn nhau không chớp, thời gian như ngưng đọng lại..
Nó nhìn chị buồn tủi, còn chị, lại nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên..
Phải rồi, Hoài Thu của bây giờ vẫn là 1 cô nàng DJ nóng bỏng xinh đẹp.. Cuộc đời vẫn chưa xuất hiện cái tên Nhật Nam..
Bỗng chị hất hàm, rồi lên tiếng sau đó..
-Nhìn gì em trai?
-À không có gì ạ? Em nhận nhầm người..
-Nhầm người thì nhìn một lát thôi, sao cứ đứng đó nhìn chị mãi thế?
-À tại chị đẹp quá ạ, em xin lỗi..
Nó cười ngượng rồi cũng cúi đầu xin lỗi, sau đó tính quay lưng bước đi thì lại có tiếng nói vang lên từ đằng sau..
-Em nhầm chị với ai, mà lại nhầm lâu vậy?
Nó quay lại rồi nhíu mày trước câu hỏi của chị, trong đầu xuất hiện một vài suy nghĩ khó hiểu.. Điều này làm nó lúng túng, nhưng thời gian có hạn, nó không thể cứ đứng đó mà nhìn chị mãi như thế được, bèn lấy đại một lý do để chuồn thẳng..
-À tại hôm qua em có lên bar, chị là DJ ở đó đúng không ạ.. Nếu đúng thì thôi còn không đúng thì em nhận nhầm ạ.. Tại chị xinh quá..
-New Hạ Long club hả? - Chị tròn mắt ngạc nhiên..
-Dạ đúng rồi.
Chị không trả lời, chỉ đứng dậy nhìn nó xong nở một nụ cười thật tươi.. Sau đó thì đeo lại tai nghe mà quay lưng đi thẳng..
Nó khó hiểu trước hành động của chị, nhưng nụ cười ấy đã lâu rồi nó không được thấy.. Cảm giác có chút gì đó rất lạ, lạ lắm..
..
Tối đó lớp nó liên hoan ngoài bãi biển, đồ hải sản nướng cùng với một số đồ ăn sẵn mà Linh đã chuẩn bị từ trước.. Hát hò hú hét ầm ĩ cả một góc.. Thằng Quân béo vẫn mang ra can rượu ngâm 10 năm theo như lời giới thiệu, chỉ khác là lần này đứa nào cũng uống, nhằng cái can 10 lít đã hết nhẵn.. Có mấy đứa say bí tỉ, phải nhờ người dìu lên trên phòng, số còn lại thì đang vào cầu nên vác thêm cả 2 thùng bia ra uống tiếp..
Linh uống khá nhiều, tửu lượng của em vốn không cần phải bàn nhưng chưa bao giờ nó thấy em uống nhiều như vậy..
Kể cả Mai Anh cũng thế, nó đếm ngót cũng phải hơn chục chén mời đi mời lại.. Khuôn mặt đã đỏ ửng lên, đôi mắt long lanh chực khóc.. Nó biết em đang có tâm trạng, có lẽ là bị ảnh hưởng bởi hoàng hôn chiều nay hay chăng?
Anh Thư thì không uống, chỉ thích thú ngồi cười rồi vỗ tay lắc lư theo từng điệu nhạc.. Trong quá khứ, chỉ 2 lần nó thấy em dùng đồ uống có cồn, lần thứ nhất là 1 chén rượu uống cùng nó ở bữa liên hoan kỷ yếu, còn lần thứ hai là ở Hồ Nam trên Thái Nguyên, một ngày noel đầy ắp kỷ niệm..
Quay về năm 18 tuổi nhưng nhận thức của tuổi 30 khiến nó không còn nghịch ngợm, vui vẻ và hòa đồng như trước.. Dù cũng cố gắng để tạo thêm không khí cho bữa tiệc nhưng nó dần nhận ra rằng chênh lệch độ tuổi rất khó để nó ngồi lại với đám bạn bây giờ..
Mở một lon bia, nó xin phép đi wc để trốn ra bờ biển phía xa, ngồi đó thưởng thức ngụm bia mát lạnh.. Từng cơn gió biển thổi vào mang theo không khí se lạnh khiến nó rùng mình, tỉnh táo hơn sau trận rượu vừa xong..
Chỗ nó đang ngồi bây giờ sau này sẽ trở thành bar biển, nơi mà Đan Thư làm việc. Dù không đông đúc nhộn nhịp so với tương lai nhưng nơi đây đang dần phát triển lắm rồi.. Hàng loạt ngôi nhà cao tầng cũng đang trong quá trình xây dựng, có lẽ chỉ vài ba năm nữa, thành phố biển này sẽ trở nên cực kỳ sầm uất..
Chợt có một chiếc áo được khoác lên người, nó quay ra ngạc nhiên khi thấy Linh đã đứng ở đó, giơ lon bia rồi nháy mắt..
-Ngồi đây 1 mình làm gì đấy, không lạnh à mà mặc thế này, ốm thì sao..
-À cảm ơn Linh, có lạnh thật nhưng mà từ đây về khách sạn xa nên tớ lười.. Với ngồi 1 lúc thôi ý, rượu vào mệt quá..
-Linh ngồi đây được chứ..
-Thoải mái, mà cũng uống bia à? Không sợ rượu bia đánh lẫn lộn sao?
Linh ngồi xuống bên cạnh nó, kéo lại chiếc áo đang khoác trên người rồi cụng bia, đưa lên tu ừng ực..
-Không, uống bia mát sẽ giải được rượu, cậu cũng uống đó thôi..
-Ừ tại tớ quen rồi..
Linh không trả lời mà chỉ nhìn về phía biển, từng cơn sóng vỗ dạt dào kèm theo âm thanh của tiếng sáo diều làm nó hoài niệm về khoảng thời gian 4 năm sinh sống và làm việc tại mảnh đất này..
Nơi đã chứa đựng vô vàn kỉ niệm vui buồn, nước mắt và cả máu..
Em bỗng ngả đầu sang tựa vào vai của nó, miệng lên tiếng thanh minh..
-Tự nhiên tớ thấy quay quay đầu óc, cho tớ mượn bờ vai tí nha..
-Chắc cậu bị say rồi đấy, hay tớ đưa cậu về phòng nghỉ ngơi nhé..
Nó quay sang nói thì bắt gặp em đang ngước lên nhìn, ánh mắt long lanh chứa đựng một sự yêu thương mơ hồ, hơi thở xen lẫn mùi thơm và cả mùi bia rượu, nhìn nó mỉm cười..
-Sao nghe như mấy thằng sở khanh đi gạ con gái nhà lành vậy?
-Nói liên thiên gì thế, về phòng là về phòng cậu, nhìn kìa, mọi người cũng lác đác lên trên phòng hết rồi..
-Kệ chúng nó, còn lâu chúng nó mới lên, vẫn còn đang uống kia kìa..
Em trả lời nó, theo quán tính thì sẽ quay lại để chỉ trỏ chứng minh.. Nhưng chẳng có động thái nào diễn ra, vẫn chỉ ngước lên nhìn nó chăm chăm..
Giả sử như nó làm tới, thì khả năng là hôn nhau thật.. Rượu bia vào rồi cũng mạnh dạn hơn hẳn.. Nếu như là ngày trước thì còn phân vân, nhưng ở cuộc đời mới này, nó biết thừa rằng em thích nó, mà tính cách của em lại thoải mái và phá cách.. Nên chỉ cần nó chủ động, em cũng chẳng ngại ngần mà đáp lại..
Đấy là nói trên phương diện rằng nó chủ động thôi, chứ để em chủ động thì còn lâu.. Yêu em 12 năm có lẻ, nó hiểu từng suy nghĩ của em mà không cần nói ra đấy..
Nhưng có vẻ như nó đã quá tự tin thì phải.. Linh đưa tay lên ôm cánh tay của nó, sau đó thì kéo lại, đặt lên môi nó một nụ hôn..
Chỉ là một nụ hôn chạm nhẹ nhưng cũng đủ khiến cơ thể của nó cứng đờ, tròn mắt lên ngạc nhiên, ú ớ không nói nên lời..
-Toàn mùi thuốc lá, hôi mù..
-Biết vừa làm gì không? - Nó hỏi
-Hôn chứ làm gì..
-Rượu bia vào hành vi bị mất kiểm soát hả?
-Ai bảo thế, chính cậu bảo tớ hôn cậu mà..
-Bảo lúc nào?
-Ánh mắt của cậu, bảo thế ý..
Nếu ở quá khứ, nụ hôn này sẽ gây cho nó vô vàn cảm xúc khó diễn tả, có lẽ là những trải nghiệm đầu đời mang lại.. Nhưng ở hiện tại, những cảm xúc ấy đều không còn nữa, có lẽ vì ở tương lai, em đã là người yêu nên bây giờ nó trở nên như vậy hay chăng..
Chắc là không, bởi vì nó vẫn có cảm xúc, một cảm xúc chưa từng xuất hiện.. Thậm chí còn đẹp hơn cả những gì mà nó đã trải qua..
Nó kéo em lại, sau đó đặt lên đôi môi ấy một nụ hôn dài.. Dù ngạc nhiên trong giây lát nhưng sau đó em vẫn nhắm nghiền mắt mà đáp lại..
Nụ hôn ấy, có vị ngọt của tình yêu, vì mặn của biển và cả sự nuối tiếc của tương lai..
Rời nhau ra, em cũng từ từ mở mắt nhìn nó, khuôn mặt đã đỏ ửng cả lên..
-Đã hôn là phải như thế nhé..
-Ê này, sao hôn giỏi thế? Hôn bao nhiêu cô rồi?
Câu hỏi của em vốn chống chế để đỡ ngượng ngùng.. Còn nó thì cười rồi đáp lại..
-Hiện tại hay là tương lai?
-Hỏi thế ý là gì? Hiện tại là sao mà tương lai là sao?
-Ừ hiện tại thì đây là nụ hôn đầu tiên..
Linh như hiểu ra lời mà nó vừa nói, không đáp lại mà chỉ ôm lấy tay của nó rồi siết chặt.. Đôi má ửng hồng nóng ran khẽ chạm vào cánh tay, miệng nói bé xíu..
-Em thích anh lắm..
…
Buổi tối hôm ấy có thể coi như là cách để nó và Linh xác định mối quan hệ hiện tại.. Mặc dù chẳng ai tỏ tình cũng không đề cập đến chuyện yêu đương nhưng trong lòng cả 2 đều hiểu rõ về mối quan hệ này.. Nó vốn trở về từ tương lai nên mọi chuyện hết sức bình thường, hành động vừa xong có thể cũng xuất phát dựa trên sự tiếc nuối của nó với Diệu Linh. Còn em lúc này thì khác, em vui vẻ và cười nhiều hơn, thậm chí chẳng ngần ngại mà khoác tay nó lúc trở về khách sạn..
Quay trở về quá khứ để sống lại cuộc đời này một lần nữa, nó không tự ép bản thân rằng sẽ yêu ai, ở bên ai đầu tiên.. Cái nó quan tâm là dù có yêu nó hay không? Thì cuộc sống của tất cả mọi người sẽ đều bình yên và thật hạnh phúc.. Hay nói đúng hơn điều nó muốn thay đổi lại chính là nó, để không còn bất cứ ai vì nó mà chịu tổn thương nữa.. Giống như những gì đã xảy ra trong tương lai..
11h đêm, nó ngồi ban công đốt thuốc, mặc kệ lũ bạn đang ngồi nặn 3 cây hò hét ở bên trong.. Thành phố biển này về đêm thật đẹp, dù ồn ào náo nhiệt nhưng luôn có một chút bí ẩn ở trong đó. Sau khi Quỳnh Anh mất, Đan Thư phải đi trả án vì những hành động sai lầm của mình, nó đã trở nên ghét và hận mảnh đất này.. Bởi vì một nơi từng rất đẹp trong tâm trí bỗng chốc lại nhuốm màu sắc buồn bã của cuộc đời, cướp mất đi tất cả mọi thứ của nó..
Mọi chuyện khó để diễn tả chỉ bằng 1 2 câu nói, dù đã xuyên không thì có những việc bắt buộc nó phải làm.. Trở lại mảnh đất này, gặp lại những cố nhân là một trong số đó, không bằng cách này thì chắc chắn sẽ bằng cách khác..
Chỉ khác rằng, sự đối mặt của tuổi 30, rõ ràng sẽ thật khác so với tuổi 18..
Đang ngồi tha thẩn suy nghĩ thì máy báo có cuộc gọi, mở ra xem thấy Linh đang gọi, nó ấn nghe máy luôn..
-Ngủ chưa?
-Chưa.. Sao cậu vẫn chưa ngủ à?
-Bị khó ngủ, không hiểu sao cứ trằn trọc mãi ý..
-Chắc do nụ hôn lúc tối à? - Nó cười rồi trêu, em có vẻ ngại nên cũng kêu lên khe khẽ, phản ứng với câu hỏi của nó..
-Này, không phải thế, đừng có trêu..
-Trêu ai?
-Trêu..
-Ủa trêu ai..
-Đừng có trêu em..
Nói rồi Linh tắt bụp máy vì ngượng, còn nó thì lắc đầu cười trước vẻ đáng yêu này.. Dập điếu thuốc, nó đứng dậy vươn vai, sau đó thì vào phòng nhập hội với lũ bạn..
..
Sáng hôm sau cả lớp ra thăm vịnh Hạ Long, đến tầm trưa ăn uống rồi sẽ lên xe để trở về, kết thúc 1 chuyến du lịch cuối cấp đáng nhớ.. Nó đã quá quen với từng cm đất ở đây nên thành ra lười, trốn tiệt đi mất.. Linh để ý không thấy nó đâu thì gọi điện, nhắn tin liên tục.. Lúc đầu định kệ không nghe nhưng nghĩ em sẽ lo nên nó đành nhắn cho em cái tin để em yên tâm..
Nó vẫy 1 chiếc taxi đang đỗ bên đường, rồi bảo bác tài cứ chạy còn nó chỉ đường cho.. Cơ mà 12 năm trước và sau đường xá thay đổi nhiều quá nên mới đi qua 3 cái ngã 4 nó đã mất phương hướng.. Cứ thế đi đi lại lại thành lạc đường lúc nào không hay.. Thấy nó cứ gãi đầu gãi tai ngó trước ngó sau lạ lẫm, bác tài mới lên tiếng hỏi.
-Hay là cháu cho địa chỉ đi, bác chở đến.. Ở đây toàn ngã 4 nối nhau nên không phải người địa phương dễ lạc lắm cháu ạ..
Nghe câu nói của bác tài mà bỗng thấy nhục ghê, sau cùng thì thấy khác quá nên nó đành đọc địa chỉ cho bác.. Nghe thấy địa chỉ, bác tài cười hiền hòa rồi chỉ về phía sau..
-Đọc sớm có phải đỡ đi lòng vòng không, địa chỉ cháu đọc mình vừa đi qua đấy..
Xe dừng ở ngã 4, nó trả tiền rồi xuống xe, không quên dặn bác đứng dịch lên phía trên đỗ lại chờ 5-10p xongi chở nó về.. Nhìn ngó xung quanh, khung cảnh khác xa với những gì của 12 năm sau, chỉ duy nhất là quán tạp hóa ấy vẫn còn..
Nó tiến lại trước cổng rồi ngước lên, ngôi nhà trước mặt vừa xây xong còn thơm mùi sơn mới.. Nhìn cánh cửa gỗ đóng chặt im lìm, lòng nó bỗng dâng lên cảm xúc bồi hồi.. Nó ngó vào bên trong, khu vườn ấy trồng đầy ắp các loài hoa đang nở rộ tỏa hương thơm ngào ngạt.. Cây lộc vừng ở góc vườn mới được trồng chỉ cao gần bằng người của nó, nhưng 12 năm sau lại trở nên già cỗi, tỏa bóng mát lan ra một góc trong sân..
Đang ngó nghiêng thì bỗng có tiếng xe máy đỗ lại, một giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên khiến nó sững người..
-Ai đấy ạ?..
Là Quỳnh Anh, em đang đứng ở đằng sau nó, mặc trên người cái áo chống nắng kín mít nhưng giọng nói chẳng lẫn được đi đâu.. Ngồi sau xe em là 1 người nữa, nó nheo mắt nhìn thì mới nhận ra đó là Ly, người đã tuyên bố thù không đội trời chung với nó ở tương lai.. Thấy dáng vẻ lén lút của nó, Ly lên tiếng, giọng nói có chút lạnh tanh..
-Bạn tìm ai đấy?
-À ừ mình nhầm nhà..
Bỗng cửa nhà mở ra, nó thấy một người phụ nữ gần 40 tuổi bước xuống mở cổng, khuôn mặt này cực kỳ quen thuộc, vắt trí óc vài giây, nó nhận ra đây chính là mẹ của em.. Thấy nó, bác gái nhìn ngờ vực rồi cũng quay sang mà nói với em bằng tiếng Trung..
-妈妈通过镜头看到这个家伙一直站在这里东张西望 (Mẹ nhìn qua camera thấy cậu này đứng ngó nghiêng ở đây nãy giờ)
-是的,妈妈,回家吧,别理他们 (Vâng, mẹ cứ vào nhà đi, kệ họ)
Em đáp lại rồi cũng tháo kính và khẩu trang xuống, nhìn nó bằng một ánh mắt không thấy thiện cảm.. 2 câu trò chuyện trên nó đều hiểu hết, bởi vì lúc còn yêu nhau, em đã phổ cập tiếng Trung cho nó, dù không nhiều nhưng đủ để nó hiểu theo một ý nghĩa sát nhất..
Nhìn ánh mắt ngờ vực của cả 3 người.. Nó đành lên tiếng để giải thích.. Chẳng hiểu sao nó không nói tiếng Việt mà lại nói bập bẹ bằng tiếng Trung..
-抱歉,我只是觉得房子的建筑很漂亮所以我很好奇。(Xin lỗi, chỉ là cháu thấy kiến trúc nhà đẹp quá nên tò mò thôi.)
Cả bác gái lẫn Quỳnh Anh đều tròn mắt lên ngạc nhiên, nó cũng hiểu thái độ này là gì.. bèn tiếp tục lên tiếng bằng tiếng Việt..
-Xin lỗi vì đã làm phiền ạ..
-你是中国人吗?您来自哪个地区?(Cậu là người Trung Hoa hả, cậu ở vùng nào?)
Có lẽ bác gái tưởng nhầm nó là người Trung Quốc, gặp đồng hương nên mặt cũng giãn ra một chút, sau đó cất lời hỏi nó..
-不,我是越南人 (Dạ không, cháu là người Việt Nam)
-你看起来和我女儿同龄,但你已经懂中文了。你的父母是中国人吗?(Cậu trông bằng tuổi con gái tôi nhưng cậu đã hiểu tiếng Trung. Bố mẹ bạn có phải là người Trung Quốc không?)
-不,我的父母是越南人,我懂中文,因为我的前女友教我,而她的母亲是中国人。(Không, bố mẹ cháu là người Việt Nam và bạn gái cũ của cháu đã dạy cháu tiếng Trung, mẹ cô ấy cũng là người Trung Quốc.)
Nó trả lời rồi quay sang nhìn Quỳnh Anh.. Bỗng mắt nó đỏ ngầu lên, hình ảnh trước mắt mờ đục dần đi.. Cảm xúc của nó đã tới giới hạn khi trông thấy em, câu nói thốt ra vô tình làm nó nhớ đến những chuyện mà em đã phải trải qua trong tương lai..
Âm dương cách biệt luôn là một hình phạt thảm khốc nhất cho người ở lại.. Giờ đây được nhìn thấy Quỳnh Anh bằng xương bằng thịt ở trước mặt mà chẳng thể lao đến ôm em 1 cái.. Chỉ biết đứng chôn chân ở đó, 2 hàng nước mắt lăn dài trên gò má, mặn chát..
-Cậu gì đó ơi, cậu làm sao vậy? Cậu có chuyện gì à?
Quỳnh Anh lên tiếng khi trông thấy bộ dạng của nó, giọng nói có chút lo lắng.. Nó đưa tay lên quệt nước mắt, lắc đầu rồi quay lưng đi thẳng.. Bỏ lại 3 cặp mắt đang ngạc nhiên dõi theo..
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Linh Cảnh Hành Giả
Ánh Đặng Công
Trả lời4 tháng trước
Hay quá ạ
DƯƠNG Nguyễn Trùng [Chủ nhà]
Trả lời5 tháng trước
Niếu bên đây không vào link group được các bác vui lòng liên hệ qua fanpage "Chiều hoàng hôn năm ấy" để được tác giả cho vào group ạ xin cảm ơn.