Logo
Trang chủ
Chương 8

Chương 8

Đọc to

THỜI KHÔNG ĐẢO LỘN CHAP 8

--------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm ấy trời trở đông, gió mùa ùa về trong đợt rét đậm rét hại đầu tiên.. Chủ nhật được nghỉ vốn định ngủ nướng đến tận trưa trong tiết trời hẩm hiu này, nhưng lại phải dậy sớm để chở mẹ nó lên trường.. Khoảng thời gian này mẹ nó sẽ vắng nhà dài ngày, bay sang Trung Quốc để bảo vệ luận án Tiến sĩ.. 

Ngậm ngùi chia tay cùng cả đống lời dặn dò của mẹ, nó đành phải giả bộ buồn rầu quyến luyến.. Điển hình như những câu “Mẹ đi về sớm với con nhé, con nhớ mẹ lắm” hay thậm chí là khóc lóc giãy đành đạch như những cô gái tiễn người yêu mình đi lính, tầm này năm sau là lại khóc tiếp vậy.. 

Nói thế chứ mẹ đi thì ở nhà chỉ còn mình nó, dù thoải mái hơn không phải nghe chửi mỗi ngày nhưng cũng buồn ra phết.. Ở quá khứ thời điểm này có Mai Anh ở bên bầu bạn, còn giờ đây thì chỉ có mình ta với cô đơn thôi.. 

May mắn là nó đã trưởng thành trong mặt nhận thức, nên không có gì đáng ngại cho lắm.. Mẹ nó cũng có linh cảm rằng nó rất khác so với trước, thậm chí là có phần già trước tuổi, nên cũng gọi là yên tâm hơn.. 

Đang xì xụp bát mì tôm ăn sáng thì có tiếng gọi cổng..

-Nam có nhà không? Ra đấy hàng này.. 

Nó chạy ra ngó nghiêng thì thấy cô giao hàng của bưu điện.. gãi đầu gãi tai một lúc vì bản thân vốn chả đặt đồ gì, mà bây giờ mới là năm 2012, thương mại điện tử mới nhen nhóm, phải mất 1 2 năm nữa mới phát triển mạnh được.. Đang ngơ ngác thì cô giao hàng đưa cho nó 1 gói hàng rồi bảo ký tên.. 

-Ơ hàng 0đ không phải COD hả cô?

-COD là cái gì cơ? 

Cô bán hàng nhíu mày trước câu hỏi trên, lười giải thích nên nó cũng ậm ừ ký roẹt một cái, sau đó trả lại cho cô cái bút rồi đón lấy gói hàng.. 

-À sau này cô sẽ hiểu, cháu cảm ơn ạ.. 

Nó đóng cổng rồi xoay ngang xoay dọc, nhỏ gọn như bao thuốc lá thôi mà nhẹ tênh.. Bóc gói hàng ấy ra là một cái hộp nhỏ, mở ra bên trong thì chỉ thấy 1 cái thẻ ATM và 1 tờ giấy ghi vỏn vẹn vài chữ.. 

-Món quà của tương lai.. mật khẩu là ngày sinh.

Nó nhíu mày khó hiểu rồi cầm thẻ ATM đó lên ngắm nghía.. Tên in trên thẻ là Bùi Phương Ly, thẻ này mới được mở vì ngày cấp là tháng 10/2012.. 

Nó lấy xe máy rồi phóng lên cổng trường đại học LN. Nơi có vài cái cây ATM ở đó.. Đút thẻ vào rồi ấn mật khẩu, tra cứu số dư trong tài khoản, sau khoảng vài giây thì trên màn hình hiển thị con số, làm nó ngỡ ngàng suýt ngã ngửa thốt lên.. 

-Ôi vãi l 100tr cơ à?

Ở tương lai thì 100tr không phải là con số quá lớn nhưng hiện tại thì lại là con số vượt mức tưởng tượng.. Để hình dung thì lúc ấy net có 3k/1 tiếng, chai sting 8k, bao thuốc thăng long giá 8k mua ở tạp hóa đổ buôn.. Đi ăn lẩu nướng nhòe mồm ra thanh toán 150-200k là cùng.. Tính tỷ giá chênh lệch thì 100tr của 2012 sẽ bằng với 300tr của 2025.. Nghĩa là gấp 3 lần so với giá trị mặt hàng..

Nó cầm tờ giấy rồi lại nhìn cái thẻ ATM, trong đầu xuất hiện nhiều suy nghĩ trái ngược làm nó phải đề phòng.. Có thể là lừa đảo nhưng 2012 thì lấy đâu ra các boy cam “điết chịnh”, thêm những dòng chữ ở trên tờ giấy đó thì chắc chắn có liên quan đến chuyện nó xuyên không.. Càng nghĩ nó càng thấy vô lý, rồi cũng ấn rút thử 5 triệu xem sao.. 

Cây ATM kêu rè rè đếm tiền, một lúc sau thì nhả ra cho nó vài tờ 500k còn lại toàn 200k với 100k.. Nó tiếp tục rút 5tr nữa thì cây vẫn nhả.. Cầm trên tay đống tiền đó mà nó chẳng thấy vui vẻ gì cả, một cảm giác hoang mang dâng lên tột độ.. 

-Khả năng phải tìm ngân hàng chuyển số tiền này vào.. 

Nó lấy điện thoại ra rồi ghi lại số tài khoản đang hiển thị trên cây ATM, sau đó vòng về nhà cầm chứng minh thư, phóng ra chi nhánh Techcombank gần nhất để gửi lại số tiền 10 triệu vào trong tài khoản.. 

Số tiền này quá lớn, tạm thời nó sẽ niêm phong ở đây và không động vào, tránh sau này lỡ có việc gì xảy ra thì rách việc lắm.. 

À tính báo công an nhưng lý trí của nó ngăn lại, biết đâu đây là thực sự là món quà mà tương lai gửi về thì sao.. 

Chuyện nó xuyên không còn xảy ra được, thì mấy cái gì chẳng có gì là lạ cả.. 

Thời gian trôi qua được 2 tuần kể từ nụ hôn trên biển với Diệu Linh, nó và em đã trở nên thân thiết hơn.. Bằng chứng là hôm nào cũng hí húi nhắn tin trò chuyện với nhau đến tận gần 12h mới chịu đi ngủ.. Thời điểm đó FB còn đang nhen nhóm, nó lập nick xong vứt đó thôi chứ nói chuyện thì đành soạn SMS gửi 170 lấy 100 tin nhắn.. Về sau nhắn tin mỏi tay quá đành chuyển qua gọi, nó thường kể cho em nghe những câu chuyện mà nó đã gặp ở tương lai, em thích lắm, tối đến học bài xong là gọi bắt nó kể chuyện.. Lâu dần trở thành thói quen, thấy thiếu thì lại nhớ nhung.. 

Nhưng mà chuyện yêu đương, tuyệt nhiên 1 trong 2 chẳng ai nhắc đến.. 

Giải bóng đá khai mạc trở lại, mọi chuyện vẫn chẳng có gì thay đổi cho lắm, khác cái là giờ nó đã nắm được hết tình hình của giải đấu nên đề ra được phương án hợp lý hơn.. Qua vòng bảng tiến đến vòng 16 đội với 3 trận toàn thắng, mà thắng với tỉ số đậm không tưởng.. 

Đang ngồi tán phét với mấy thằng cùng lớp về trận đấu vừa rồi thì một chai nước lạnh áp vào mặt nó.. Quay ra đã thấy Linh cười tinh nghịch.. 

-Mấy chàng trai của lớp mình hôm nay vất vả quá rồi, cô Thanh vừa gọi tớ lấy từ quỹ lớp ra để lớp mình đi liên hoan mừng chiến thắng nha.. 

Cả bọn hò hét phấn khích, mấy đứa con gái ở bên đội cổ vũ còn chưa hiểu có chuyện gì cũng chạy vào hóng.. Sau đó thì nhập bọn ăn mừng luôn.. Nó cười rồi lắc đầu, chính ra ở với mấy đứa trẻ con này cũng vui phết.. 

Tháo đôi giày rồi cất vào trong balo, Linh thấy nó không lên tiếng hưởng ứng hay có ý kiến thì thấy làm lạ, kéo tay nó ra phía xa.. Sau đó mở túi xách, lấy gói khăn ướt, cầm lên lau mặt cho nó.. 

-Bụi bặm hết mặt rồi.. Sao thế, không thích đi ăn liên hoan à? 

-Ai bảo cậu thế?

-Thấy người ta nói cũng chẳng hưởng ứng gì cả, tưởng không thích ý.. 

-Đâu có, mọi người đi đâu thì tớ đi theo đó thôi, ăn ké thì có ý kiến gì chứ?

-Nào đứng im, để người ta lau cho, đất cát bám hết lên mặt cổ với tóc rồi này.. 

Linh vẫn ân cần lau mặt sạch sẽ cho nó, không quên cằn nhằn mấy pha vào bóng lúc trong sân, nó bị đội bạn gài chân mấy lần nên gặm đất xước xát hết cả tay chân.. Em thì xót, thấy mấy vết trầy đó liền bảo nó đợi, rồi chạy ù xuống phòng y tế của trường, xin ít bông băng về cặm cụi rửa vết thương.. 

Thấy em chăm sóc như vậy, lũ bạn ở lớp đều ồ lên trêu chọc, thực tế đứa nào chẳng biết về mối quan hệ này bởi đã vài lần bắt gặp nó nắm tay em dạo sân trường xuống căng tin hay em ôm nó trên đường đi học về.. 

-Nè liên hoan ở đâu nhỉ? - Em hỏi

-Trên trường LN mới có quán lẩu nướng buffe đó, mỗi người tầm 100k ăn nhòe mồm.. 

Linh trầm ngâm rồi cũng lấy điện thoại ra tính toán, nó ngạc nhiên khi thấy em cầm điện thoại mới, là một chiếc 4s mới tinh màu trắng.. Vừa mới ra mắt cách đây 1 tháng.. 

-Ghê, đại gia thế nhở?

-Đẹp không? Mới được mua cho hôm qua đấy?

-Ai mua thế?

-Anh trai tớ.. 

-À anh Cường à?

Nó buột miệng vì nó biết em vốn thân với anh Cường hơn anh Nhật.. Mà thêm nữa ông Cường hết mực cưng chiều em, còn anh Nhật thì nghiêm khắc hơn bởi vì là anh cả trong nhà.. Tuy nhiên nó lại không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên của em ngay sau đó, biết mình lỡ lời tai hại, nó đành nói lái sang chủ đề ăn uống.. Nhưng em vẫn đứng đó nhìn nó khó hiểu..

-Sao cậu biết anh trai tớ?

-À ừ thì hôm trước cậu kể ý.. Mà đưa mượn điện thoại xem nào?

Nó cầm lấy điện thoại của em rồi vuốt vuốt vài cái, thấy nó thành thạo sử dụng điện thoại, càng khiến em ngạc nhiên và ngờ vực hơn.. 

-Sao sử dụng thành thạo thế? Mà nút này là nút gì?

Em chỉ vào nút home ảo trên màn hình.. Cơ bản là dùng iphone lâu nên nó quen dùng home ảo để điều khiển máy.. Nay thấy máy em không có nên nó tự bật lên..

-À đây là home ảo, cậu ấn vào đây sẽ có mấy cái trợ năng giúp cậu sử dụng dễ hơn.. Như là tắt màn, trở về màn hình chính hay tắt nguồn, xoay màn các thứ.. Sử dụng nó sẽ giảm tải hiệu suất dùng nút home cứng hay là nút nguồn, iphone 4 thì mấy nút này dễ hỏng, thay mất nhiều tiền lắm.. 

-Sao cậu biết nhiều thế? Cậu dùng rồi à?

Nó vẫn đang hí húi xem máy nên trả lời theo bản năng, cơ bản là em vẫn chưa có tk icloud nên máy trắng tinh chả có gì để nghịch.. 

-Ừ dùng từ iphone 5 đến 15 rồi nên biết.. 

-Đây là iphone 4 mà bố, liên thiên gì thế?

Nó ngẩng lên rồi cười trừ gãi đầu lấp liếm sự hớ hênh vừa rồi.. Đưa lại máy và hướng dẫn em tạo tk icloud, tải mấy cái cần thiết, nó không lập hộ bởi vì icloud vốn là bí mật riêng tư, với cả từ bây giờ về sau, em sẽ là tín đồ của Iphone, mỗi năm thay 1 cái.. 

Lớp nó đi liên hoan tại một quán lẩu nướng buffet mới mở, thời đó khái niệm buffet vẫn còn khá mới mẻ và lạ lẫm.. Nó phải giải thích nhanh rằng cứ ăn thoải mái, hết là lấy nhưng hạn chế lấy nhiều rồi ăn không hết thành thừa, phí phạm.. Mặc dù lúc này chưa có kiểu phạt khi lấy thừa đồ ăn nhưng nó vẫn nên phổ cập một chút, coi như là định hướng cho giới trẻ trong tương lai.. 

Câu chuyện vẫn xoay quanh về mấy trận bóng vừa rồi, tiện thể họp luôn trên mâm về chiến thuật cho vòng 1/16.. Chả biết là có thằng nào để vào trong đầu hay không bởi đứa nào cũng say vắt lưỡi, rượu nếp cồn này uống thì nịnh miệng nhưng sau mới đau đầu, chứ không thì lấy đâu ra 20k/1 lít.. 

Linh ngồi cạnh nó, vừa ăn uống vừa tiện gắp thức ăn rồi cứ tí lại quay sang thì thầm cằn nhằn nó uống liên tục mà chả ăn gì.. Từ trước đến nay uống rượu nó toàn hãm bằng trà đá, nước lọc hay coca chứ kiểu uống vào rồi là bụng dạ no căng, ăn chả được mấy, thành ra mới bị dạ dày cấp.. Trở về thời trai trẻ 18 tuổi, sức khỏe bẻ gẫy sừng trâu thì nó lại càng chủ quan hơn, mà cơ thể này khỏe khoắn thật, uống liên tục nhưng đầu óc vẫn chỉ hơi biêng biêng.. Bình thường ở tương lai, tầm này đã vắt chân lên cổ ngồi ngả nghiêng cả rồi.

Nó thấy Mai Anh uống nhiều lắm, hội con gái thì ăn là chủ yếu, uống chỉ tầm 2 3 chén góp vui, thế nên em sang hẳn chỗ của đám con trai mà uống.. Cứ tù tì mời đi mời lại khiến nó xót ruột mà lên tiếng.. 

-Mai ơi, uống ít thôi, ăn đi.. 

Đùi nó thấy đau nhói sau câu nói ấy, quay ra thấy Linh ngước lên lườm, ánh mắt sắc lẹm như muốn ăn thịt nó đến nơi.. Rít lên khe khẽ.. 

-Quan tâm nó thế?

-À tại thấy Mai uống liên tục mà không ăn gì, rượu này nịnh miệng, vào dễ ra khó.. Uống thế tí ngấm là không dậy được đâu.. 

-Vậy nó say hay tỉnh thì có liên quan gì đến cậu?

-À ừ bạn bè phải quan tâm nhau chứ.. 

-Liệu hồn, đừng có mà vớ vẩn, tớ không thích.. 

Nói rồi em cấu nó thêm 1 cái nữa mới chịu tha, quay sang hậm hực tán chuyện với Trinh béo đang ngồi bên cạnh.. Nó cười rồi quay ra, bỗng chốc bắt gặp ánh mắt của Mai Anh đang nhìn nó.. Có chút buồn tủi đan xen là sự thất vọng..

Ăn uống xong xuôi mới có gần 8h tối, chả biết đứa nào hô hào đi hát mà cả lũ hưởng ứng.. Mai là chủ nhật, lại có cớ đi liên hoan lớp cùng cô chủ nhiệm nên nhà nào cũng tin tưởng.. Có ai biết rằng cô Thanh vì con gái ốm nên đã về từ đầu bữa, mặc kệ cho nó và Linh chủ quản buổi hôm nay.. 

Linh đứng ra quầy thanh toán, nó cũng tiến lại để xem bill.. Lớp nó tổng 42 đứa, tính ra tiền buffet là 4tr2, còn lại đồ uống các thứ ra bill khoảng hơn 5tr một chút.. Em lấy điện thoại ra, rồi bắt đầu cộng trừ rất cẩn thận.. Sau đó thì lấy ví và mở ra đếm, nó nhìn sơ qua biết chắc chắn là không đủ.. 

Thời này làm gì có quét mã QR hay banking đâu.. Nó hiểu được em đang nghĩ gì nhưng cứ im lặng quan sát, một lúc sau em ngẩng lên nhìn nó lo lắng.. 

-Ở đây không đủ rồi, lúc đi mang ít tiền quá, quỹ lớp vẫn còn để ở nhà.. Để vào hỏi mấy đứa kia xem có mang tiền theo không.. 

Em tính quay vào trong thì nó kéo tay ngăn lại, sau đó thì cầm lấy tờ bill để xem.. 

-Thôi không cần bảo chúng nó.. để tớ xem nào.. 

-Cậu định trả á, hâm à, này quỹ lớp bù ra được mà.. 

Nó không trả lời, chỉ quay sang chỗ chị chủ quán rồi nói

-Chị có máy POS quẹt thẻ không ạ.. 

-Có em à, đây em.

Chị chủ cúi xuống lục lọi rồi đặt lên bàn một chiếc máy POS, nó quay ra chỉ vào trong chỗ ngồi rồi bảo em.. 

-Vào trong chỗ tớ ngồi, mở túi đồ ra có một cái ngăn nhỏ, trong ấy có cái thẻ ATM màu vàng, mang ra đây cho tớ.. 

Linh lưỡng lự một hồi, sau đó thì cũng quay vào lấy đồ mang ra cho nó.. Cầm trên tay cái thẻ ATM, nó soi xét một hồi rồi cũng đưa cho chị chủ.. 

-May quá thẻ em là thẻ visa, thoải mái thanh toán POS, chị quẹt giúp em nhé.. 

-Em bấm mật khẩu vào đây nha.. 

-À từ từ, chị có tiền mặt đó không? Em bấm POS chuyển cho chị tiền bill cộng thêm 5tr nữa tổng là 10170k, chị đưa cho em tiền mặt nhé.. 

Chị chủ ngẫm nghĩ một lúc trước lời đề nghị của nó, rồi cũng gật đầu.

-Ok đơn giản, chỉ cần máy báo đủ tiền là được em à.. 

Nó nhập lại số tiền, sau đó thì ấn mật khẩu, máy báo giao dịch thành công, chị chủ nhìn màn hình máy tính rồi bấm bấm vài cái, một lúc sau thì nở nụ cười.. 

-Chị nhận được rồi, cảm ơn em nhé.. Đợi chị chút nha vì ở đây không đủ, em cứ ra ngồi bàn đi, lát chị mang tiền vào nhé.. 

Nó đón lấy cái thẻ ATM rồi kéo Linh vào trong, em vẫn đang ngỡ ngàng chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.. Cứ tròn mắt lên nhìn nó..

-Nè, cậu lấy đâu ra nhiều tiền thế?

-Ô hỏi làm gì?

-Mà rút thêm tiền mặt làm gì?

-Tí nữa đi hát, thể nào cũng phải dùng để thanh toán mà, đề phòng quán hát không có máy POS lại mất công.. 

-Nhưng mà tiền ăn là quỹ lớp chi, còn tiền hát hò này thì chia đều rồi góp tiền mà.. 

Nó cầm chén rượu lên rồi hất hàm ra hiệu mời, em nhìn nó nhíu mày rồi bắt đầu nũng nịu giận dỗi.. 

-Uống cái gì nữa, đồ hâm này.. 

Nó bật cười thành tiếng.. Nó cười bởi vì trước mặt bây giờ vẫn là Diệu Linh thơ ngây của năm 18 tuổi.. Dáng vẻ này trong tương lai, nó không biết em đã đánh mất từ lúc nào, chỉ biết rằng khi gặp lại nó, em lột xác trở thành một người phụ nữ đầy cá tính, rắn rỏi và thâm hiểm.. 

Lúc này, nó chỉ muốn thời gian ngừng trôi, để có thể ngắm em trong bộ dạng này lâu thêm một chút.. Hoặc có thể nó sẽ quên hết những chuyện về em ở tương lai, chỉ mong giữ lại trong đầu hình ảnh này, bông hoa Quỳnh chớm nở thật tinh khôi và thuần khiết.. 

-Này, nói đi, cứ nhìn người ta thế.. 

-À ừ, thì coi như là tớ ứng ra trước, xong cậu lấy quỹ lớp trả tớ sau.. Còn tiền đi hát thì cậu có trách nhiệm thu của từng người, rồi đưa lại cho tớ là được.. 

Linh nghe xong thì cũng gật gù như hiểu ra điều gì đó.. Vài phút sau thì cũng đứng dậy hô hào cả lớp di chuyển.. Nó lấy điện thoại ra rồi bấm số, sau đó đưa lên nghe.. 

-Anh Hùng à?

-Nói nhanh tao đang có khách, bận.. 

-Ơ hay nhỉ, anh đuổi khách à?

-Khách khứa đéo gì cái mặt mày, nói nhanh có chuyện gì.. 

-Lớp em đang liên hoan, anh có phòng nào chứa được khoảng 40 mạng không?

-Đm mày kéo 40 mạng đến tao cho mày phòng to nhất tầng 5, không đưa được đến tao cắt đầu mày nhé.. 

-Thế sắp xếp đi để trẫm qua, dọa khách hàng thế à? Đéo ủng hộ nữa giờ.. 

-Hê hê, thế là thật à, qua đi anh đón, hê hê..

Thề luôn lật mặt hơn lật bánh tráng.. Ông Hải này là anh họ của thằng Hưng, cũng là người nổi tiếng khiết đan thuộc loại top ở đất này.. Mới mở quán hát to tổ bố dưới chân dốc dài gần khách sạn Pacific cũ.. Nó kéo qua quán quen vừa để ủng hộ ông anh mình, vừa tìm cho bản thân đường lui.. Chứ tí mà thiếu tiền thì còn nợ được, chỗ anh em đơn giản ấy mà.. 

Sau khi thông báo địa chỉ xong, nó đèo Linh đi trước coi như là dẫn đường.. Cơ mà đến một lối rẽ, Linh lại vỗ vai nó rồi chỉ.. 

-Cậu rẽ lên kia đi đường tắt đi.. 

-Ô đang dẫn đường mà.. Với đi đường thẳng ok hơn chứ.. 

-Đi đi, chúng nó biết đường hết mà, rẽ lên đường tắt nhé.. 

Nó dù không hiểu nhưng cũng rẽ lên đường tắt để đi theo lời em nói.. Vừa mới lên đỉnh dốc, em đã ôm chầm lấy nó mà hít hà.. 

-Nhớ quá, cho ôm 1 tí..

-À hóa ra đây là lý do bảo người ta đi đường tắt.. 

Em bỗng nhoài người lên, sau đó thơm một cái vào má nó, tựa cằm lên vai, siết chặt vòng tay rồi thủ thỉ.. 

-Kệ em, em thích như thế có được không..

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ma nữ
Quay lại truyện Thời Không Đảo Lộn
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Ánh Đặng Công

Trả lời

4 tháng trước

Hay quá ạ

Ẩn danh

DƯƠNG Nguyễn Trùng [Chủ nhà]

Trả lời

5 tháng trước

Niếu bên đây không vào link group được các bác vui lòng liên hệ qua fanpage "Chiều hoàng hôn năm ấy" để được tác giả cho vào group ạ xin cảm ơn.

Đăng Truyện